Blog Tình Yêu : Truyện ngắn : Chớp mắt rồi…ở lại

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Truyện ngắn : Chớp mắt rồi…ở lại

Truyện ngắn : Chớp mắt rồi…ở lại

| No comment

Blog tinh yeu dong phuong “Và cái “chớp mắt” khi Khiêm nắm lấy bàn tay Du và nói rằng hãy tin vào cậu ấy, thì nó biết đó là khoảnh khắc không bao giờ có thể quên..”

Du sững sờ nhìn vào cái ghế trống hoắc ở căntin: CÁI CẶP ĐÂU RỒI? Chỉ trong chớp mắt, lúc nó cúi xuống buộc dây giày, ngẩng lên, đã không còn thấy đây nữa. Du rụng rời chân tay, miệng lắp bắp hỏi chị phục vụ: “Cặp của…của… em…em… đâu?”. Chị ta lắc đầu: “Chị không biết. Sao em không canh chừng, căntin đông thế này mà…” Rồi mặc cho Du đứng như trời trồng, chị tiếp tục thu dọn những mặt bàn lổn ngổn ly chai. Nước mắt từ đâu cứ thế chảy đầm đìa trên gương mặt tái nhợt của Du.
Cái cặp ấy không chỉ có sách vở, bút thước, máy tính, khăn giấy. Cái cặp ấy còn có BẠCH KIM. Không phải ít mà là rất nhiều. Chính xác hơn là đầy đủ một bộ trang sức bạch kim đắt tiền. Và tất cả là của nhỏ Thuỷ.
Sáng nay Du đã ngắm nghía nó rất kỹ trước khi bỏ vào cặp mang trả Thuỷ. Đêm thứ bảy vừa rồi, nó xúng xính và duyên dáng biết bao nhiêu trong bộ váy đẹp xinh và những thứ trang sức lấp lánh ấy. Khoa – cậu bạn đẹp trai nhất lớp Du đã nức nở khen và tự hào biết bao nhiêu khi chứng kiến bao cặp mắt ngưỡng mộ dành cho Du trong buổi party ấy. Sao bây giờ những thứ ấy không cánh mà bay? Chẳng phải trường Du rất an ninh còn gì?
Mắt Du hoa lên và đầu óc mụ mẫm, nó lên phòng quản sinh báo lại sự việc và lại bỏ xuống căntin ngồi lì như một kẻ vô hồn. Du không dám lên lớp, làm sao có thể tập trung khi mất mát quá nhiều như thế. Rồi Thuỷ sẽ đòi số nữ trang ấy và Du biết phải làm sao? Liệu mọi người có tin đó là một vụ mất cắp hay lại nghĩ cái con nhỏ hay bày trò là Du đang có một âm mưu đen tối nào đấy.


Mà dù nhỏ Thuỷ có tin thì cũng phải hoàn trả số tiền bằng giá trị số nữ trang chứ. Sáng hôm thứ 7, khi đưa cho Du cái hộp đẹp xinh ấy, Thuỷ đã dặn dò: “Cả gia tài của tui đấy. 10 triệu đó bà, phải giữa cho cẩn thận”. Đó là gia tài của Thuỷ, chứ gia tài của Du chỉ có con heo đất nuôi cả năm nay cũng chỉ được khoảng 500k. Vậy mà Du lại làm mất những thứ trang sức bằng… 20 năm bỏ heo đất chứ chẳng chơi. Cứ tính mà xem, một năm nó mới dành được 500k, vậy thì 20 năm mới kiếm được mười triệu. Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng không muốn sống nữa.

Du giận mình kinh khủng, lại càng giận cái kẻ đã nhẫn tâm lấy đi cái cặp. Sớm không lấy, muộn không lấy lại lựa trúng ngày này mà lấy. Du cần phải gặp Khoa để nói về việc này, nó cần có một người để trấn an vào lúc này.
Du xin một tờ giấy và mượn cây viết của cậu bạn học gần lớp và ghi vội vã: “Khoa xuống ngay quán cafe nhé! Du có chuyện gấp lắm”.
Nhìn cậu bạn đi lên hết cầu thang nó mới yên tâm đi bộ ra quán cafe gần trường, điểm hẹn lý tưởng mà nó và Khoa thường ngồi mỗi khi nghỉ tiết hoặc vào một lúc rảnh rỗi nào đó. Gần 30 phút sau Khoa mới xuất hiện trước mặt nó:
– Đừng giận nha, xong tiết tui mới ra được, mà có chuyện gì thế?
Du đã chực khóc oà khi nhìn thấy Khoa, nhưng vào thoáng trong một giây, ngay khi thấy cậu ấy đứng trước mặt, đột nhiên nó lại thấy xa cách quá! Du lau vội giọt nước mắt và nói trong tuyệt vọng:
– Tui đã làm mất bộ trang sức, những thứ tui đeo vào đêm party thứ bảy ấy… Những thứ ấy… tui đã… đã mượn của Thuỷ… tui không biết phải làm sao…
Du xấu hổ vô cùng khi phải thú nhận những thứ mình từng đeo trên người toàn là đồ đi mượn. Cũng chỉ bởi nó muốn Khoa được tự hào về nó, chẳng phải Khoa đã dặn nó “phải sửa soạn thật kỹ” đó sao? Đêm party ấy không đơn giản để chia tay một người bạn của Khoa đi du học. Đó còn là nơi “tụi nhà giàu” được khoe những bộ đồ choáng ngợp nhất. Và cái chuyện nàng Lọ Lem hoàn toàn không có quyền xuất hiện ở nơi ấy. Thế cho nên nó đã cố gồng mình để trở thành cô bé dễ thương trong mắt Khoa và bạn bè.
Blog tinh yeu hanh phuc Khoa không những đẹp trai mà nhà cậu ta còn giàu có nhất nhì lớp. Cậu ta sẽ không thể hiểu nỗi khổ và mặc cảm của những đứa con nhà nghèo như Du. Nhưng bây giờ nó không biết phải làm sao ngoài cái việc nói ra tất cả. Đúng như nỗi sợ hãi của Du, gương mặt Khoa đỏ bừng lên:
– Toàn những thứ Du mượn à?… Hừm… có chắc Du đã làm mất không?
Lời nói của Khoa như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Du, nó gần như run rẩy trước Khoa. Cậu ta thật độc ác khi nghĩ nó đã dựng lên cảnh tượng mất đồ để vòi vĩnh:
– Ông nói vậy là sao? – Du lắp bắp.
Khoa xoa những ngón tay vào nhau ra chiều suy tư:
– Tui không có ý gì đâu, Du đừng hiểu lầm. Chỉ là giá trị những thứ ấy không nhỏ, tính sao bây giờ?
Cậu ta hỏi một câu mà nó chẳng thể trả lời. Du đã mong nhận được một lời an ủi hay chỉ là ánh mắt cảm thông. Du thều thào:
– Tui sẽ có cách giải quyết. Thôi ông vào học đi.
Khoa lưỡng lự đôi chút, sau đó thì cậu ta đứng lên:
– Du có cần tui nói chuyện mất trộm này cho lớp biết không? Chắc cả lớp sẽ giúp Du ít nhiều.
Cậu ta nói cái gì thế này? Chẳng lẽ Du lại đòi hỏi một sự bố thí cho những gì mình làm mất chỉ vì thói đua đòi, diêm dúa. Du chẳng thể ngờ Khoa lại nói với mình những điều tẻ nhạt như thế, nó uể oải:
– Ông đừng nói với ai cả, tui biết phải làm sao. Cảm ơn ông nhé!
Mặt Khoa vẫn đỏ bừng:
– Tạm thời Du về nghỉ đi, tui sẽ xin phép giùm Du hôm nay. Tui sẽ nghĩ cách…
Du gục đầu xuống bàn mệt mỏi, không muốn nhìn cảnh Khoa rảo bước thật nhanh ra khỏi quán. Cho đến lúc có bàn tay ai đó lay lay nó dậy:
– Bà sao vậy?
Là Khiêm, cậu bạn cùng lớp, học chung với Du từ cấp 1 nhưng không hiểu vì sao hai đứa chưa bao giờ thân hơn. Cậu bạn đang tròn xoe mắt, vẻ lo lắng. “Người yêu” đẹp trai, giàu có như Khoa còn không nói được một lời an ủi thì cậu bạn này còn có nghĩa lý gì. Nhưng ánh mắt Khiêm chân thành đến mức Du lại muốn nói cho cậu ấy biết, dù chẳng để làm gì cả:
– Tui làm mất đồ nữ trang của bà Thuỷ, cả chục triệu ông ạ!
Không cần hỏi ý kiến, Khiêm ngồi phịch xuống ghế đối diện, bằng một vẻ tự nhiên nhất có thể, Khiêm cốc đầu nó, ca một hồi:
– Trời, tôi đã tưởng chuyện gì khủng hoảng… Ờ mà cũng khủng hoảng thiệt ha… Bà đừng lo lắng thế! Từ từ cũng có cách giải quyết mà. Tạm thời bà đừng nói với Thuỷ.
Khiêm hỏi Du liệu nó có thể tìm được bao nhiêu tiền. Nãy giờ Du cũng đang đau đầu vì điều ấy, nó có trong heo đất khoảng 500k, một cái nhẫn mẹ cho cách đây hai năm vào dịp sinh nhật nó. Gom góp hết cũng chỉ có khoảng trên dưới hai triệu. Khiêm gật gật đầu:
– Tui có 300 USD, cậu tui cho để lắp máy vi tính trong phòng riêng nhưng tui sẽ không lắp nữa, sài ké của ba mẹ là được. Cái xe đạp điện của tui mới mua có thể cầm tạm vài triệu. Bà yên tâm, tui sẽ trình bày sau với ba mẹ, rồi đi xe đạp cũ vẫn còn tốt chán. Bọn mình gom lại cũng gần đủ, còn một ít hai đứa cùng xoay sở ngay trong tuần này trả Thuỷ, chắc nó cũng thông cảm.
Du sững sờ nghe kế hoạch của Khiêm. Cậu ta chưa bao giờ là bạn thân hay một người có chút đặc biệt nào với nó. Khiêm chỉ đơn thuần là đứa bạn cùng lớp mà nó không có quyền lựa chọn. Một vài lần nó thấy Khiêm lén nhìn và cậu ta đỏ mặt quay đi khi bị bắt gặp. Làm sao Khiêm có thể nghĩ đến việc bán chiếc xe đạp điện vì một đứa ngớ ngẩn và kênh kiệu như nó? Làm sao nó có thể để cầm những đồng tiền ấy, rồi thì Khiêm sẽ phải nói gì với ba mẹ? Du kiên quyết từ chối:
– Tui có cách giải quyết. Tui cấm ông bán xe hay lấy tiền mua máy. Tui sẽ xin ba mẹ tiền để trả cho Thuỷ.
Nhưng hình như Khiêm biết nhà Du không lấy gì làm khấm khá, ba mẹ nó với những đồng lương còm cõi, tằn tiện lắm mới nuôi được hai chị em nó ăn học. Khiêm đứng lên, chìa bàn tay về phía Du:
– Mình đừng để mọi chuyện ảnh hưởng đến người lớn khi còn có thể giải quyết được. Bà tin tui đi…
– Khiêm ơi! Không được đâu – Giọng nó run lên vì lo sợ.
– Khỏi lo mà, xong việc mời tôi chén chè nha, cạnh cổng trường cấp 1 mình đó…
Khiêm phóng ra ngoài, “bỏ rơi” cô bạn ngồi ngây như đá, hai tay xoắn quẩy vào nhau vì bối rối, lo lắng và nhiều cảm xúc hỗn độn khác đang dâng ngập đầu…
Ngay tối hôm ấy Du hẹn Thuỷ ra đầu ngõ gần nhà Thuỷ vì không muốn người lớn biết chuyện này. Khi hai đứa đã yên vị trên ghế, nó nhìn Thuỷ bối rối:
– Bà này, tôi mang trả bà…
Thuỷ vô tư cắt lời:
– Nhẫn, dây chuyền, bông tai, lắc chứ gì…?
Du thật sự thấy nghẹt thở. Nó luống cuống lôi cái phong bì chứa bảy triệu của Khiêm và hai triệu của nó đặt trước bàn. Nó không dám nhìn Thuỷ mà chỉ có thể cúi gằm mặt xuống bàn và nói thật nhanh:
– Tui xin lỗi bà… Tui đã làm mất tất cả những thứ bà cho mượn rồi… Bà nói nó trị giá 10 triệu phải không? Nhưng hiện tại tôi chỉ có được chín triệu. Chỉ ngày mai tui sẽ xin ba mẹ trả bà… Thuỷ… bà… bà thông cảm được không?
Thuỷ mở phong bì tiền, há miệng ngạc nhiên:
– Bà kiếm đâu ra nhiều thế?
Giọng Du gần như van xin:
– Bà cầm giùm tui được không?
Bất chợt Thuỷ cười nắc nẻ, cười như thể chưa bao giờ được cười khiến Du chỉ muốn nổ tung đầu vì lo lắng. Phải một lúc sau đó, Thuỷ mới có thể ngừng cười:
– Bà đúng là con gà tam hoàng… ngây thơ. Mấy cái thứ đó tui mua có mấy chục ngàn thui. Đồ giả cả đấy! Sáng nay tui với nhỏ Hoàng Anh đến căntin mua đồ ăn. Thấy cặp của bà bọn tui mang lên lớp. Định chọc bà một trận ai ngờ bà trốn học luôn. Bọn tui sợ nên cũng… im re…
Blog tinh yeu cam dong nhat Lần thứ ba trong ngày Du ngồi chết sững. Lần thứ nhất là lúc phát hiện mất cái cặp, lần thứ hai là khi Khiêm nói xong rồi vội vã bỏ đi và lần thứ ba là vào lúc này. Du muốn hét lên nhưng sự sung sướng cũng đôi khi khiến người ta nghẹt thở và bật khóc. Nó muốn nện con nhỏ bạn một trận vì cái tội khiến nó sợ thừa sống thiếu chết, nhưng nó chợt nhìn cái phong bì cộm tiền trước mặt. Không! Chính xác là Du đang nghĩ đến Khiêm và cảm giác hân hoan, yêu đời khiến nó còn muốn ôm lấy nhỏ Thuỷ thật lâu nữa chứ.
Ai đó đã nói rằng đôi khi cả cuộc sống chẳng có nghĩa lý gì nhưng một cái chớp mắt lại có thể là tất cả. Và cái “chớp mắt” khi Khiêm nắm lấy bàn tay Du và nói rằng hãy tin vào cậu ấy, thì nó biết đó là khoảnh khắc không bao giờ có thể quên. Du vội vã từ biệt Thuỷ để có thể chạy thật nhanh sang nhà Khiêm. Nó muốn Khiêm sẽ phải chuộc lại xe ngay đêm nay, nó muốn 300 USD của Khiêm còn nguyên vẹn để cậu ta được sắm sửa thật nhanh máy vi tính. Nó muốn mời Khiêm một chén chè thật ngon và nói với cậu ấy thật nhiều điều…