Blog Tình Yêu : Truyện Ngắn : Blog tinh yeu don phuong

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Truyện Ngắn : Blog tinh yeu don phuong

Truyện Ngắn : Blog tinh yeu don phuong

| No comment

Blog tình yêu nơi chia sẻ những câu chuyện blog tình yêu đơn phương

. Nơi đọc chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống . Hãy chia sẻ để cảm nhận được nhiều sẻ chia hơn nhé. Mọi ý kiến đóng góp chia sẻ các bạn liên hệ qua mail cho mình nhé Dungluxury90@gmail.com. Chân thành cảm ơn 

            
                                               *******************************************

Ngược chiều gió hát 

Blog tinh yeu : Cho dù biết thế gian này chẳng có gì là mãi mãi, vẫn cố ngốc nghếch mù quáng mà chờ đợi điều gì đó là vĩnh cửu. Tôi chỉ là một con hổ giấy không dám bước tiếp cũng không dám thử. Tôi sợ đau, sợ bị tổn thương, sợ nhiều thứ. Nên tốt nhất là cứ giữ chặt trái tim mình trong một vòng ốc cố định, bảo vệ không để nó đi lệch quỹ đạo đã vạch ra.
Mlog.yan.vn – Em yêu ơi, em đang ở đâu thế? Tao đến trường cả nửa tiếng rồi mà chẳng thấy em đâu. Em định bùng học hả em?- tiếng Phương liến thoắng qua điện thoại.
– Người yêu ơi, tao bị hỏng xe rồi. Hu hu đang loay hoay ở ngã tư mà chẳng tìm được cái quán nào để sửa đây. Vừa gọi cho bí thở nhờ nó xin phép nghỉ hộ rồi. Người yêu chịu khó ngồi ba tiết triết một mình vậy.
– What? Mày đùa tao à? Thím ơi, em xin thím, ba tiết đó mày. Không có mày tao sống sao?????
– Ok ok ok tao biết em yêu tao. Xin lỗi em nhé, em cứ bình yên nơi ấy một mình đi em. Thôi nhé, điện thoại hết pin.

Tắt cụp máy tôi lại hì hụi dắt con xe cà tang cố lê lết đi tìm chỗ sửa. Chắc hôm nay ra cửa bước bằng chân trái nên mới xui xẻo thế này đây. Xe hỏng, nghỉ học, điện thoại hết pin, quên ví tiền. Có vẻ như tất cả xui xẻo của bao năm dồn hết vào ngày hôm nay thì phải. Ngán ngẩm lê bước trên đường, cuối cùng đôi mắt tôi cũng sáng long lanh khi nhìn thấy một quán sửa xe đạp. Ơn trời, may mà ở đây có, nếu không tôi chết mất. Bác thợ sau một hồi xem xét lắc đầu nói con xe này “già” quá rồi. Hỏng chỗ nọ tuột chỗ kia phải thay mới toàn bộ. Tôi nghệt mặt hỏi lại xem bao giờ lấy được. Bác thợ già xoa cằm rồi phán hai chữ: ngày mai. Thôi xong giờ đi bộ về. Tha hồ mà rèn luyện sức khỏe như lời anh Tuấn nói nhé! Từ chỗ này về nhà cũng phải hơn 5 km, đi mệt nhoài cả người mà vẫn còn xa lắm.
Đến ngã tư phía trước, tôi mệt quá đứng nghỉ một lúc, không dám ngồi xuống bên vệ đường, sợ người ta tưởng mình là bang chủ cái bang giả dạng đi hành khất. Mấy tiếng í ới ồn ào bỗng thu hút sự chú ý của tôi. Vài thằng ku mặc đồng phục cấp ba túm tụm lại một chỗ. Mặt đứa nào đứa nấy hằm hằm mang vẻ nghiêm trọng. Rồi cả đám bỗng chạy nhanh về phía trước đuổi theo một cậu nhóc khác. Vâng, lại “oánh” nhau đây mà. Giới trẻ bây giờ hở ra một tí là đao với kiếm, là gạch với ngói. Nhìn nhau ngứa mắt là “xử”. Thật sự các “bé” quá sức điên cuồng. Việc cũng chẳng phải của mình, đánh nhau cũng không phải là chưa nhìn thấy bao giờ, sau khi hồi phục thể lực, tôi lại tiếp tục cuộc hành trình tìm về miền đất hứa. Rẽ vào con đường quen thuộc mà ngày nào cũng phải thả dáng qua bốn năm lần, tôi hờ hững đếm từng nhịp bước chân. Đây là thói quen muôn thuở mỗi khi đi đâu đó chỉ có một mình. Tôi thích cảm giác đếm những bước chân mình đi, như một cách để thấy mình đã đi được hàng nghìn hàng vạn bước chân, đã đi qua biết bao hàng cây góc phố.
– Mày muốn chết không thằng kia? Dám cướp người yêu của ông à? Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ, để từ giờ bớt đi tán gái, nhớ chưa thằng ẻo lả!
Sau câu nói của một thằng nhóc vẫn còn chưa vỡ giọng hết là tiếng đánh đấm bịch bịch vang lên. Ồ thì ra là đánh ghen. Đấy biết ngay mà, 90% nguyên nhân mấy cô cậu phổ thông này đánh nhau là vì tình. Haizzzz nếu bố mẹ mấy đưa biết chắc sẽ đau lòng đến muốn khóc ngất đi mất thôi. Tôi cứ thế bình thản đi tiếp, không có hứng thú với những việc không liên quan đến mình.
– Mày có giỏi thì giữ chặt lấy bạn gái của mày, đừng để cô ta có cơ hội mơ tưởng đến tao. Suy cho cùng nguyên nhân cũng chỉ vì mày kém cỏi, không bằng tao nên cô ta mới thế. Tao thấy xấu hổ thay cho mày!
Tiếng hổn hển của một cậu khác vang lên. Cậu nhóc này có giọng nói trầm trầm khàn khàn của một thanh niên đã vỡ giọng hết, tuy vậy không khó để nhận thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của cậu.
– Im miệng cho tao, hôm nay mày đừng mong mà sống ra khỏi đây!
Ôi ôi ôi, trẻ con không được manh động. Mấy thằng nhóc này có thể làm thế lắm chứ, đang tuổi nửa người lớn nửa trẻ con, đang muốn chứng tỏ mình là mạnh mẽ và anh hùng trong mắt người khác, biết đâu bọn nó sẽ ra tay thì sao.
– Giỏi thì vào đây!
Thằng ku kia lại tiếp tục khiêu khích. Cái này là họa từ miệng mà ra, không chối cãi được. Chắc cậu nhóc chưa được dạy rằng điều quan trọng nhất phải ghi nhớ khi đối mặt với kẻ thù là chớ có khiêu khích khiến hắn nổi điên hơn. Tiếng đánh đấp lại tiếp tục vang lên với mức độ và cường độ mạnh hơn. Khi tôi đến gần cũng phải giật mình. Hơn chục cậu nam sinh cao to lao vào đấm đá một cậu nam sinh khác. Cậu ta cao nhất trong cả đám nhưng có vẻ gầy gò và yếu ớt. Mặt bị đánh bầm hết cả một bên. Khóe miệng vẫn còn rớm máu. Một chọi hơn chục thế này với thân hình kia không lê lết trên giường bệnh nửa năm mới gọi là lạ. Máu anh hùng nổi lên, tôi quyết định hành hiệp trượng nghĩa. Thầy đã dạy rồi học võ là để rèn luyện sức khỏe, là để giúp đỡ kẻ yếu. Thú thật khi nghe thầy nói câu sau, tôi không khỏi liên tưởng đến hình ảnh thầy mặc áo choàng dài chấm gót, mái tóc nuôi dài, cầm theo thanh kiếm mà hành tẩu giang hồ, giống mấy vị hiệp sĩ trong ngôn tình Trung Quốc cổ đại.
– Dừng tay!
Tôi nhảy vào rồi hét lên một tiếng. Một bầu không khí im lặng, sau đó là tiếng cười ha hả vang lên:
– Biến đi, không thấy bọn anh đang bận à? Không muốn ăn đòn thì cút!
Chị đây ức chế rồi đấy nhé. Mấy đứa còn đang học sinh phổ thông mà dám sàm ngôn với chị hả? Hôm nay chị không cho chúng mày một trận chúng mày lại tưởng ai cũng sợ mình.
– Chị không muốn động tay động chân đâu. Các em cứ im lặng mà thu quân. Chị hứa sẽ không gây tổn hại gì.
Cố dịu dàng hết mức có thể khuyên giải mong mấy thằng cứng đầu này quay đầu là bờ.
– Chị cơ đấy?! Lại đây anh cho em biết mùi nhé!
Mấy thằng định lao lên dọa. Tôi khinh thường nhìn bọn nó bằng nửa con mắt. Cho dù chị rất yêu trai đẹp, rất mến trai cao trắng trẻo như mấy em. Nhưng thật xin lỗi các em khiến chị quá thất vọng. Hôm nay nhất đẳng huyền đai Karate-do với Taekwondo của chị cũng có chỗ dùng. Không uổng phí mười sáu năm học võ của chị. Thế là sau vài chiêu đấm móc, đấm liên hoàn của Karate kết hợp với đòn bay và tay chân phối hợp của Taekwondo, tôi dễ dàng hạ gục đám trẻ hiếu chiến ấy. Chị vẫn còn nhẹ tay với mấy em đấy. Mỗi đứa bị một cú đấm coi như bài học để thu mình lại, bớt huênh hoang. Phủi phủi bàn tay, tôi hếch mũi cao giọng giáo huấn:
– Học hành thì không lo. Yêu mới đương rồi ghen tuông lao vào đánh nhau. Những “mầm non” này thì làm sao giúp xây dựng đất nước đây?!
Mải đối phó với mấy thằng nhóc mà quên mất nhân vật bị hại từ nãy đến giờ vẫn khoanh tay đứng lặng yên một chỗ xem kịch. Lúc này đây cậu mới bước ra và đứng cạnh tôi. Bóng cậu cao lớn đứng ngược với ánh mặt trời khiến tôi không khỏi nheo mắt khi quay sang nhìn. Tôi đứng chưa đến vai cậu ta, và điều này khiến tôi bỗng tự ti ghê gớm. Thôi được rồi, dù sao mình lùn nhưng mình giỏi hơn cậu ta. Ít nhất là mình vừa mới cứu tên nhóc đó.
– Tao đã nói rồi, tao không hề có hứng thú với bạn gái mày. Là cô ta bám theo tao. Tao có bạn gái rồi mà chúng mày không tin. Giờ đã thấy sức mạnh của cô ấy chưa!?

Tôi sửng sốt. Tôi đơ người. Bộ não bất chợt hoạt động chậm lại vài phút. Cậu ta…cậu ta…cậu ta vừa nói gì cơ? Bạn….bạn gái á? Tôi á? What? Hiển nhiên là bọn đang nằm dưới đất kia vô cùng kinh ngạc bởi câu nói vừa rồi. Ánh mắt bọn nó nhìn thằng nhóc bên cạnh tôi vô cùng sùng bái, như kiểu hận không thể lao đến mà xin chữ kí, xin bí quyết tại sao lại có thể “cưa” được một con sư tử cái như tôi. Tôi uất! Tôi giận! Tôi lại ngứa tay muốn đánh người nữa rồi! Một bàn tay to lớn và trắng trẻo bỗng khoác lên vai, giọng cậu ta càng thêm cao ngạo phấn khích:
– Tao tha cho mấy đứa, nghe chưa? Tao không muốn bạn gái tao bẩn tay vì chúng mày. Bọn mày cũng thấy rồi đấy, cô ấy thương tao hết mực. Không quản khó khăn một chọi nhiều để bảo vệ tao. Haizzzz người như vậy sao lại không thích cho được. Cứ từ từ mà trị thương nhé, bọn tao đi trước!
Nói rồi cánh tay đang quàng lên cổ tôi bỗng dùng lực kéo mạnh một cái khiến tôi giật mình đứng thật sát vào người cậu ta. Cứ thế cậu lôi tôi đi theo, khuôn mặt vẫn tràn ngập niềm vui vẻ không thèm che giấu. Cứ lơ ngơ bị kéo trong tình trạng vô thức như thế cho đến khi bước ra đường lớn, tôi bỗng giật mình lấy lại tinh thần rồi đẩy mạnh cậu ta ra. Nhe nanh múa vuốt quát một tiếng thật to:
– Thằng nhóc kia, mi vừa nói gì thế hả? Có tin ta cho mi nằm dưới đất như mấy tên kia không? Dám bôi nhọ thanh danh trong sạch của chị đây à?
Giờ nhìn kĩ mới phát hiện ra là thằng nhóc này không phải cao bình thường mà là rất cao. Làn da trắng trẻo, khuôn mặt, vâng khuôn mặt em nó rất đẹp ạ. Ghen tị. đúng kiểu da trắng mặt xinh nhưng chung tình hay không thì không biết. Khuôn mặt ấy vẫn cười cợt mà nhìn tôi từ trên xuống. Không muốn bị yếu thế, tôi kiễng chân lên. Nhưng mà kiễng mãi, cố mãi vẫn chẳng thể cao hơn vai cậu ta.
– Cảm ơn vì vừa nãy đã cứu tôi – cậu ta nhẹ giọng chân thành nói- tôi nhất định sẽ báo đáp cô.
– Không cần không cần. Anh hùng làm việc nghĩa không cần báo đáp. Không có việc gì nữa tôi đi đây. Tha thứ cho cậu vì dám trêu đùa chị đây!
– Từ từ đã!
Cậu ta nhíu mày rồi túm chặt cánh tay tôi lại:
– Tôi không muốn mắc nợ bất kì ai. Cô nói đi, muốn tôi báo đáp thế nào.
– Đã nói không cần mà lại! Thế nhé, tôi đi trước.
– Mặc kệ, tôi nhất định phải trả ơn. Nói đi, muốn gì tôi cũng sẽ đáp ứng.
– Lấy thân báo đáp đi!
Tôi buột miệng đáp lời. Tôi thề là khi đó đang mải mê nhớ lại mấy cuốn ngôn tình hiệp khách võ lâm mà mình đã đọc. Không phải khi nữ chính được nam chính cứu đều lấy thân báo đáp đó sao. Tôi cũng vừa làm “anh hùng” cứu được một “mỹ nhân” mà. Rõ ràng là cậu ta sửng sốt vô cùng. Sau một hồi, cậu tươi cười gật đầu đầu ý với vẻ mặt vô cùng sung sướng (có vấn đề à?)
– Được, lấy thân báo đáp thì lấy thân báo đáp. Chúng ta hẹn hò. Dù sao tôi cũng không có bạn gái.
Đến phiên tôi câm nín. Em trai à, chị chỉ đùa thôi mà! Dây dưa lằng nhằng mãi không giải quyết xong, tôi bực mình mặc kệ cậu ta mà tiếp tục đi bộ về nhà. Cậu nhóc này cũng cứ lẽo đẽo theo sau, quát thế nào cũng không chịu rời đi. Thôi thì mặc kệ vậy. Đến trước cửa nhà, cậu có vẻ xoa xoa cằm nhìn ngắm rồi tặc lưỡi không biết đang suy nghĩ gì. Tôi mở cửa rồi đóng cửa cũng chẳng thèm lên tiếng.
– Tôi là Hạo, Trần Minh Hạo. Nhớ đấy nhé, cô đồng ý để tôi lấy thân báo đáp rồi đấy. Tôi biết nhà của cô rồi, chúng ta sẽ còn gặp lại.
Nói xong cậu vui vẻ rời đi, bỏ lại tôi với khuôn mặt dở khóc dở mếu. Thế này là thế nào???
Từ sau ngày hôm đó tôi xuất hiện một cái đuôi lẽo đẽo bám theo. Chẳng hiểu cậu ta điều tra kiểu gì mà còn biết được cả trường, lớp đại học tôi đang theo học. Bọn bạn ngạc nhiên lắm. Khổ nỗi mỗi lần Hạo đến tìm tôi đều mặc áo khoác đồng phục cấp ba, thế là chúng nó nhìn tôi như một bà chị già biến thái có nhu cầu tuyển phi công.
– Mày giỏi thật đấy. Lừa tình được thằng ku đẹp trai như thế kia cơ đấy. Bạn ơi chơi với mày bao lâu nay giờ tao mới biết bản lĩnh của mày. Khai thật mau mày làm thế nào để em nó rơi vào lưới của mày.
Tôi bỗng dưng muốn khóc. Đến Phương, con bạn thân nhất của tôi mà cũng nghi ngờ nhân cách cao đẹp của tôi hay sao?
– Hôm gì ấy, hôm tao hỏng xe, đang đi bộ vê nhà thế là gặp cậu ta bị mấy thằng nhóc chặn đánh. Tao lao vào làm anh hùng cứu được mỹ nhân là Hạo. Cậu ta muốn lấy thân báo đáp. Chấm hết, chuyện chỉ có thế.
– Aaaaaaaaaaaaaa tao muốn đi học võ. Tao muốn cứu trai đẹp để người ta lấy thân báo đáp.
– Tao xin mày – tôi ảo não than thở- ngày nào mày cũng bị một cái đuôi bám theo, mày sẽ phiền đến mức muốn quay ngược thời gian mà không muốn cứu cậu ta nữa đấy.
Mọi lời nói đều là vô dụng trước một đám hám trai đẹp đang đứng trước mặt tôi. Đứa nào cũng như viết dòng chữ ước gì tôi được như cô ấy lên mặt làm tôi không còn gì để nói.
– Nin, chúng ta đi ăn chè nhé!
Hạo vui vẻ rủ rê. Suốt nửa năm nay hôm nào cũng chờ tôi tan học, lên xe buýt thì nhường chỗ cho tôi. Nếu phải đứng cũng vây tôi trong vòng bảo vệ của cậu ấy. Thi thoảng buổi trưa mà tôi phải ở lại giảng đường làm tiểu luận lại mướt mồ hôi chạy đến đưa cơm trưa.
– Em trai, chị nghĩ nếu em muốn báo đáp thì em đã hoàn thành nghĩa vụ rồi đấy. Thôi nhé, từ ngày mai thôi nhé. Chấm dứt, ok?
Hạo đang hứng khởi đi bên cạnh bỗng dừng lại rồi sụ mặt xuống. Khuôn mặt đầy vẻ ấm ức và tủi thân. Tôi bỗng cảm thấy hình như vừa rồi mình đã làm một việc vô cùng kinh khủng: tôi vừa sàm sỡ cậu ta thì phải. Nhưng tôi thề đến bàn tay cậu ta tôi còn chưa có nắm mà (tất nhiên không tính ngày đầu gặp mặt).
– Mặc kệ, Nin đã giúp tôi thì tôi sẽ không bao giờ quên. Mẹ tôi dạy rồi, ai đã giúp mình thì không được quên ơn người ấy. Chúng ta đi ăn nhé, tôi đói lắm rồi đấy. Từ sáng chưa ăn gì.
Nhìn kìa nhìn kìa, sao lại trưng khuôn mặt tội nghiệp kia ra làm tôi mềm lòng thế hả? Tình mẹ trong tôi bỗng trỗi dậy mạnh mẽ.
– Thôi được rồi chuyện này bàn sau. Muốn đi ăn gì đây? Hôm nay tôi mời cậu có qua có lại mấy lần cậu mang cơm hộp đến cho tôi. Đi thôi!
Phía sau chẳng có động tĩnh gì, tôi thắc mắc quay đầu lại. Hạo vẫn chẳng nhúc nhích bước nào, vẫn cứ đứng nguyên ở đó mà nhìn tôi chăm chú. Tôi bỗng thấy hốt hoảng không thôi. Ánh mắt của cậu khiến tôi giật mình.
– Không cần đâu. Nếu Nin thấy phiền hà tôi sẽ không xuất hiện nữa. Nin yên tâm, sẽ không khiến Nin cảm thấy khó chịu nữa đâu.
Nói rồi cậu quay đi. Bóng lưng dài thẳng tắp toát lên vẻ cô đơn không gì giấu diếm được. Tôi thấy thật xót xa. Lếch thếch đến Xưa cũ quán cà phê của anh Tuấn, anh trai tôi. Anh đã đi Úc được mấy năm rồi, giờ quán do chị Zin phụ trách. Anh trai chị Zin, anh Tuấn, chị Zin và tôi từ bé đã chơi thân với nhau. Quán là do anh chị Zin với anh Tuấn góp vốn mở. Giờ một người lấy vợ xong sang Mĩ định cư, một người đi Úc du học, mọi việc đều do một tay chị Zin phụ trách quán xuyến. Thi thoảng tôi cũng đến giúp đỡ chị những hôm đông khách. Hôm nay trời xám xịt, lất phất mưa. Âm u hệt như tâm trạng của tôi bây giờ.
Cơn bão số bảy theo dự báo sẽ đổ bộ vào miền Trung đột ngột chuyển hướng lên miền Bắc. Thế cũng được, miền Trung khổ quá rồi. Một năm hơn chục cơn bão, làm sao mà sống được đây. Vậy mà họ vẫn sống, vẫn sinh tồn trên mảnh đất cằn cỗi ấy. Vẫn lấy chồng lấy vợ và sinh con đẻ cái. Thế mới biết khả năng của con người mạnh mẽ như thế nào. Hà Nội chịu ảnh hưởng của cơn bão, cũng oằn mình bởi những cơn gió mạnh như lúc nào cũng sẵn sàng để thổi bay con người theo hướng đi của nó. Tôi ngồi lặng yên bên bàn quầy cao ngất, chán nản khuấy khuấy cốc cà phê nóng vừa mới pha chế. Vị đăng đắng ngòn ngọt vẫn vậy, chẳng hề thay đổi tí nào.
– Chị Zin ơi, dù chị pha cực kì ngon nhưng em vẫn phải nói cà phê anh Tuấn pha là tuyệt nhất.
– Thì anh ấy là sư phụ của chị mà. Trò làm sao mà giỏi hơn thầy được.
Chị Zin nhẹ nhàng mỉm cười. Tính chị và tôi giống nhau vì thế dù cách hai tuổi, tôi và chị ấy vẫn dễ dàng thân thiết như chị em ruột. Chơi với nhau từ bé, có gì mà không hiểu rõ về nhau? Chị Zin thích anh Tuấn, từ lâu rồi. Anh Tuấn cũng biết điều đó, nhưng hình như anh ấy không hề thích chị nên mới chọn cách ra đi. Cho dù thân thiết đến mấy nhưng đây là chuyện cá nhân của mỗi người, tôi cũng không thể can thiệp.
– Này, thằng ku Hạo đâu? Mọi khi cậu nhóc hay theo cô đến đây cơ mà? Hai đứa giận dỗi nhau à?- chị Zin tò mò hỏi.
– Giận gì chứ? Có gì đâu mà giận với hờn. Bọn em chẳng là gì cả, cậu ta chỉ đang trả ơn em thôi.
– Trả ơn á? Xin cô đi, cô lừa ai cơ chứ? Chị đây sống già đời sắp thành cáo rồi, một chút cỏn con này không qua được mắt chị đâu. Thằng nhóc ấy thích cô!
Tôi giật mình qua phắt lại nhìn chị, lắp ba lắp bắp hỏi lại:
– Chị…chị…chị nói linh tinh gì thế? Em….em với cậu ta…làm gì….
– Thôi đi- chị Zin ngắt lời- cô hai mươi rồi mà như đứa mười bốn mới yêu lần đầu thế.
– Thì đúng là yêu lần đầu mà.- tôi lẩm bẩm.
– Ai mà không nhận ra nó thích em cơ chứ, chỉ có đứa vô tâm vô tính như em không thấy thôi.
Thế là tôi ngồi tâm sự, kể đầu đuôi tình hình đã diễn ra trong mấy ngày hôm nay cho chị nghe. Kết lại tất cả bằng một tiếng thở dài thườn thượt. Chị Zin cốc mạnh vào đầu làm tôi suýt chảy nước mắt vì đau rồi nói:
– Nin này, xin em từ giờ ra đường đừng nhận là quen biết chị nhé! Tại sao chị lại có đứa em ngốc như cô cơ chứ?! Chẳng lẽ em không thích một chút nào sao?
Nói không chính là nói dối. Làm sao lại không thích, không rung động được cơ chứ. Dáng người kia, khuôn mặt kia đã đủ làm tan trái tim non nớt của thiếu nữ như tôi rồi. Đó còn chưa kể đến cậu còn luôn bên cạnh chăm sóc, quan tâm đến tôi từng chút một. Dù tim có làm bằng băng đá cũng tan chảy thành nước từ lâu rồi, huống chi nó còn được tạo lên từ máu thịt. Nhưng mà khoảng cách một tuổi nghe thì có vẻ ít đấy nhưng thực sự nó xa lắm. Như một hố sâu vạn trượng mà con bé bên ngoài mạnh mẽ bên trong nhát gan như tôi không đủ dũng khí để vượt qua. Tôi sợ phải đối mặt với ánh mắt của mọi người nhìn mình tựa như đang nói: ồ đôi này thích nhau à, eo ôi chị già với em trẻ á? Nếu như thế sự tự ti trong tôi sẽ càng lớn hơn. Tính khí bình thường đã không tốt, tức giận nhiều sẽ dẫn đến cãi vã. Không sớm thì muộn cũng chia tay. Mà tôi sợ chia li, sợ những gì mang tính chất tạm thời tạm bợ. Cho dù biết thế gian này chẳng có gì là mãi mãi, vẫn cố ngốc nghếch mù quáng mà chờ đợi điều gì đó là vĩnh cửu. Tôi chỉ là một con hổ giấy không dám bước tiếp cũng không dám thử. Tôi sợ đau, sợ bị tổn thương, sợ nhiều thứ. Nên tốt nhất là cứ giữ chặt trái tim mình trong một vòng ốc cố định, bảo vệ không để nó đi lệch quỹ đạo đã vạch ra.
– Mỗi người cũng chỉ sống một lần thôi. Em có muốn sau này mình nuối tiếc không?
Giọng chị Zin nhẹ bẫng. Như gần gũi cũng thật xa xôi. Có nuối tiếc không? Có nuối tiếc không?
Tôi đứng chờ ở cổng trường của Hạo dưới ánh nắng chói chang của mùa hè. Bão tan được mấy hôm rồi, nắng cũng quay trở lại. Trời cao, trong xanh và không một gợn mây. Hôm nay trời sẽ nóng lắm đây. Từ xa tôi đã nhìn thấy bóng dáng cao gầy của cậu lững thững cô đơn giữa cả nghìn học sinh đang ào về phía cổng. Một cô bé xinh xắn tíu tít đi bên cạnh. Thi thoảng cố tình ghé sát vào mà thì thầm điều gì đó rồi bật cười. Chị đây giận. Dám có ý đồ với bạn trai chị à? Đừng trách chị nhẫn tâm em gái xinh xắn nhé! Blog tinh yeu don phuong
– Hạo, tôi chờ cậu lâu quá! Chân người ta mỏi hết rồi đây này.
Tôi nũng nịu gọi to. Đám học sinh giật mình nhìn sang, Hạo cũng ngạc nhiên đứng bất động. Hiển nhiên là cậu vô cùng sửng sốt trước sự xuất hiện của tôi lúc này. Bị bao ánh mắt nhìn chằm chằm tôi bỗng thấy nóng mặt. Nhưng mặc kệ, dù sao cũng bị mang danh bà chị già biến thái rồi, mất mặt thêm chút nữa cũng chẳng sao. Tôi quyết đoán đi đến bên Hạo, tươi cười giơ tay chào hỏi cô gái bên cạnh:
– Xin chào, chị là bạn gái của Hạo. Rất vui được gặp em!
Cô bé ngơ ngác nhìn tôi rồi lại nhìn cậu, chờ mong một lời phủ nhận. Hạo vẫn im lặng mà nhìn tôi chằm chằm. Bỗng nhiên cậu cười thật tươi, nắm chặt tay tôi rồi kéo lại gần.
– Vy, đây là bạn gái của tôi. Cô ấy tên là Nin. Xin lỗi nhé, bọn tôi đi trước, hẹn gặp lại cậu vào ngày mai.
Nói rồi cậu kéo tay tôi bước đi, bỏ lại bao ánh mắt như tia điện đang chiếu ở phía sau.
– Sao lại đến đây? Không sợ à?
– Sợ chứ, sợ bị mấy cô em xinh xinh cướp mất bạn trai của tôi nên mới phải đến đây canh chừng.
– Bạn trai? Ai là bạn trai của Nin?
– Là cậu. Là Trần Minh Hạo chứ ai vào đây? Đừng quên là cậu đã nói lấy thân báo đáp tôi rồi đấy nhé! Cậu mà quên tôi cho cậu biết tay.
– Nhưng Nin bảo chấm dứt rồi cơ mà. – Ai đó giận dỗi.
– Tôi đổi ý rồi. Từ giờ bất kì ai dám có ý đồ với cậu, tôi quyết không tha.
Hạo bật cười khanh khách, tay xoa xoa đầu thôi. Đành chịu vậy, ai bảo cậu ta cao hơn tôi hơn một cái đầu.
– Tôi không buông tay đâu. Mặc kệ đấy, cho dù cậu có thế nào tôi cũng túm chặt lấy không thả ra.
– Tôi đói rồi, về nhà rang cơm cho tôi nhé. Tôi vẫn nhớ mãi hương vị lần trước Nin làm. Ôi! Nghĩ đến lại thèm.
– Được rồi được rồi muốn ăn gì tôi đều làm cho cậu.
– Nin! Tôi thích Nin!
– Đã biết, chớ càm ràm nhiều!
– Thích Nin nhiều lắm! Rất rất nhiều!
– Biết rồi biết rồi!
– Vậy có thích tôi không? Thích không????
– Có có có, được chưa?!ư
– Chưa nghe rõ nói lại đi, một trăm lần không là tôi quay lại đấy!
– Được rồi được rồi! Tôi cũng vậy. Tôi thích Hạo!
Ánh nắng mặt trời phủ lên hai con người đang tay trong tay đi về phía cuối đường. Gió mơn man thổi bay tóc họ, hát lên bản tình ca hạnh phúc.