Blog Tình Yêu : Sống đẹp : Còn chút gì để nhớ không anh?

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / , Sống đẹp : Còn chút gì để nhớ không anh?

Sống đẹp : Còn chút gì để nhớ không anh?

| No comment


   blog tinh yeu hay nhat  Hạ về, cái nắng gay gắt tưởng chừng như sạm cả da và cháy cả tóc vẫn từng giờ thiêu đốt cùng những cơn gió lào ngày đêm tràn về dải đất miền trung khiến cho thiên nhiên cũng phải đầu hàng. Đất đai bắt đầu nứt nẻ, cây cối rũ lá buông mình cam chịu nói chi đến con người. May thay giống như vùng sa mạc hoang vu khi mà ban ngày phải chống chịu với cái nóng thì đến đêm lại là cảm giác mát lạnh khoan khoái.
 
      Ngồi vắt vẻo trên ban công đung đưa bàn chân theo tiếng nhạc và nhắm mắt lắng nghe lời thì thầm của gió bỗng thấy yêu đời đến lạ. Ngửng mặt lên trời, bắt gặp ngay những ngôi sao xa xôi vẫn cần mẫn tỏa thứ ánh sáng bàng bạc xuống nhân gian đem đến biết bao niềm tin và tín ngưỡng cho con người. Có quan niệm cho rằng mỗi một sinh linh khi chết đi sẽ hóa thân thành một vì sao, luôn ngự trị trên bầu trời đen thẳm, mãi mãi. Có khi em lại nghĩ, liệu khi một tình yêu chết đi nó sẽ hóa thân thành gì?
Khi tình yêu đã hết, liệu còn chút gì để nhớ không anh?
 
 
Câu trả lời hẳn nhiên là còn, còn nhiều lắm...
Có chút tư vị ngọt ngào thấm đượm đầu lưỡi chảy tan trái tim.
Có chút đắng chát hòa lẫn những giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống gò má.
Có hờn giận, oán trách, có tiếc nuối, có cả một quãng thanh xuân rơi rớt qua kẽ tay rồi biến mất.
....
  
 
      blog tinh yeu Ngày ấy chúng ta còn quá trẻ. Em chỉ là cô gái mới lớn đương buồn đời, buồn người. Anh là chàng trai đôi mươi chập chững vào đời có thừa niềm vui và nhiệt huyết. Chúng ta vô tình va vào nhau rồi lấp đầy cuộc sống của nhau như nguyên tắc bổ sung. Chỉ tiếc rằng giữa những bộn bề bon chen cuộc sống nhiệt huyết của anh vô cùng nhỏ bé. Chỉ tiếc giữa biển người, trong số những thứ anh cần bận tâm em cũng vô cùng nhỏ bé. Chỉ tiếc rằng chúng ta vô cùng nhỏ bé trong cuộc đời của nhau.
 
 
      Em thì ngốc nghếch níu kéo anh như chuyến tàu xa cố giữ vị khách lữ hành ở lại sân ga. Em không đành phận mà một lòng chấp nhất tán tỉnh lại người đã quay lưng. Duy chỉ không có bất cứ lời cầu xin hay cái níu tay nào. Em gửi trọn tất cả những ngây ngô vụn dại thời thiếu nữ vào một người tưởng chừng yêu tha thiết hơn cả sinh mệnh.
 
       Anh thì vô tâm để rồi đang tâm bỏ quên em giữa những thú vui khác. Anh có những góc khuất để giấu trọn rằng vì em còn quá trẻ, quá thánh thiện chưa thể nào hiểu được phần đen tối của cuộc sống này. Anh khéo kéo ngụy biện tình yêu riêng nhất chính mình phía sau sự quan tâm hờ hững, sau hi vọng tạm bợ vun vén trong em.
 
 
       Em từng chọn anh, chọn lấy người cả hai cùng thề non hẹn biển, chọn lấy người khi ở bên thấy vui vô cùng. Đến bây giờ, sau quá nhiều những hối hận thời son trẻ em mới nhận ra rằng những người chỉ quan tâm tới hiện tại vui sướng, người ta chi ở bên mình khi thảnh thơi, vui sướng, trẻ trung thì làm gì khi gặp khó khăn họ chịu chìa vai ra gánh vác cùng ta trong đường đời dài dằng dặc?
 
 
        blog tinh yeu lang mang Anh từng bâng quơ rằng em chưa ghét anh vì em chưa lớn. Thật ra thì...em đã lớn từ lâu rồi, đã hiểu rõ tất thảy chỉ là vì em nghĩ rằng dù phận mỏng, duyên hãy còn đây. Một lần nên duyên đã mất bao lần ân oán từ kiếp trước, chẳng dễ dàng gì, cớ sao đã nắm lại còn để tuột mất. Vậy nên em chưa bao giờ đành lòng buông bỏ cuộc tình vốn dĩ anh đã đặt dấu chấm hết, mà em vẫn cứ vật vã để kéo dài ra thành dấu ba chấm lửng lơ. Biết đâu rằng có khi đấy lại là ba lần cộng lại của dấu chấm hết mang nỗi đau cùng tuyệt vọng.
 
 
 
 
Hiện tại. Em sắp sửa trở thành cô gái 18 trong vắt môi cười. Anh bước qua tuổi 26 với sự kiêu hãnh của gã đàn ông từng trải.
 
  
     Tuổi 18 - có biết bao ước mơ dang dở chưa kịp thực hiện đã có những ước mơ khác chen chân vào. Mà đời người, chỉ có duy nhất một lần mười tám, cũng tức là chỉ duy một lần có quyền tự do quyết định tương lai của chính mình. Giống như cơ hội, nó chỉ gõ cửa một lần duy nhất ngay chính lúc bạn không bao giờ ngờ tới. Phía trước em có lẽ là một đất nước xa lạ, những con người xa lạ tới mức không thể xa lạ hơn, chỉ có mình em và đâu đó trên đất nước hơn 120 triệu dân ấy có một số người cùng chung thứ tiếng mẹ đẻ với chúng ta. Em biết rằng khi có quyết định này cũng giống như một ván bài mà tiền cược là cả cuộc đời của chính em, là con đường mà một khi đặt chân vào em chỉ được phép tiến lên, không có đường lui.
 
      Tuổi 26 của anh, đủ để anh cảm nhận hết những đắng chát ngọt bùi cuộc đời, đủ để anh mạnh mẽ mà không cần sự sẻ chia của một đứa con gái như em. Tuổi 26, chắc rằng câu chúc mừng sinh nhật lần thứ 27 của anh từ bạn bè không thiếu được chút hài hước bảo anh bớt suy nghĩ đi để cứu vãn thuở thanh xuân của mình. Tuổi 26, sự nghiệp cuộc đời đã tương đối vững chắc nhưng " sự nghiệp gia đình " của anh lại cần cố gắng nhiều. Trên thúc, dưới ép. Chỉ tiếc rằng em lại không có cơ hội khoác lên mình chiếc váy trắng tinh sánh vai cùng anh bước vào lễ đường.
 
 
       Em bây giờ vẫn là em của chính em, vẫn phải tự lựa chọn và dấn thân cho cuộc đời của chính mình, dẫu chẳng biết tương lai mờ mịt là tươi sáng hay thảm hại. Em vẫn là con bé cố chấp ngày nào, một khi đã lựa chọn chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy mà bỏ quên rất nhiều thứ. Em bây giờ vẫn vẹn nguyên kí ức xưa cũ không giận hờn oán trách ghét bỏ anh điều gì, có chăng đốm lửa hi vọng trong lòng em đã nguội tắt từ lâu. Em ra đi. Em gửi lại mùa hàng trăm câu hát, gửi lại anh bức thư phủ bụi tháng năm. Tháng năm này hay tháng năm qua đi chỉ biết rằng có một tháng năm nào đó phượng rực đỏ góc trường, cánh bằng lăng tím rớt đầy dưới chân có hai kẻ giữa cái nắng đổ lửa đổ lòng nhau sang hai hướng trái chiều để rồi không bao giờ giao nhau thêm lần nào nữa.
Quay lưng. Bước vội. Chấm hết.
 
Vậy là kết thúc hẳn một cuộc tình.
....
 
 
 
Nhớ về một người đã mất, chỉ cần ngước lên bầu trời và cầu nguyện.
Nhớ về một mối tình đã chết, chỉ cần tới một nơi yên tĩnh, châm lên chén trà nóng. Dư vị của quá khứ cũng khác gì một chén trà đâu. Pha đậm thì đắng đầu lưỡi ngọt nơi cuống họng. Phat nhạt thì chỉ có chút hương thoảng qua cánh mũi...
 
Cạn chén, phủi mông, đi biệt.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
p.s: Viết cho Người. Lần cuối. Rồi thôi : )