Blog Tình Yêu : Blog radio : Yêu như chưa từng tổn thương…!

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Blog radio : Yêu như chưa từng tổn thương…!

Blog radio : Yêu như chưa từng tổn thương…!

| No comment

Blog radio Các bạn thân mến. Có những kí ức buồn mà ta không bao giờ muốn nhớ lại bởi mỗi khi nhắc đến lại thấy nhói lòng. Đối với những tổn thương trong quá khứ, bạn sẽ làm thế nào? Chạy trốn liệu có phải là một cách giải thoát tốt nhất? Xin mời các bạn cùng lắng nghe câu chuyện của tuần này để có câu trả lời.


Hoàng Quyên khép hờ mắt cho những giọi nước mặn đắng, bỏng rát rơi xuống hai gò má. Cô không lau, đôi mắt đã nhòe nhoẹt nước. Bản nhạc Beautiful in white của Westlife vẫn cứ vang lên đều đều như chọc ghẹo, như khiêu khích cô.
–    Em sẽ là cô dâu đẹp nhất của anh.


Lời nói của Duy văng vẳng bên tai Hoàng Quyên. Ngày ấy khi lần đầu tiên nghe bài hát này anh đã hôn nhẹ lên đôi môi cô và nói với cô như vậy. Cô nhìn anh cười mãn nguyện. Lúc đó cô đã tưởng mình là người hạnh phúc nhất thế giới này. Nhưng có ai ngờ cô lại có ngày hôm nay. Những mảnh kí ức vụt vặt chắp nối khiến tim cô như bị ai bóp nghẹn.
Ly café trước mặt vẫn còn nguyên, mọi người trong Tigon Café ái ngại nhìn cô. Hoàng Quyên biết nhưng cô vẫn cứ ngồi như người mất hồn để nước mắt tự rơi.  Nỗi đau quyện thành cục đè nén cô. Cô không còn biết gì nữa cả.
–    Xin lỗi quý khách quán chúng tôi đã đến giờ đóng cửa rồi ạ.
Hoàng Quyên ngước mắt lên nhìn người phục vụ  “có lẽ anh ta cũng đang thương hại mình”- cô nghĩ.
Lê đôi chân nặng trĩu rời khỏi quán, Hoàng Quyên lần lượt đi qua từng dãy phố và bước đến cổng nhà Duy lúc nào không hay. Cô thấy anh đang bò rạp trên phím đàn bên cửa sổ. Cô nghe thấy tiếng đàn của anh, da diết và réo rắt. Vẫn là bài hát quen thuộc sao giờ lại trở nên xa cách đến thế. Lần này thì cô cười, cô chẳng còn nước mắt mà khóc nữa. Cô cười người con trai bội phản kia, cô cười cho chính sự ngu ngốc khờ khạo của mình. Đã một tháng trôi qua kể từ ngày ấy, Duy vẫn tới tìm cô, vẫn liên lạc với cô bằng mọi cách. Anh cầu xin sự tha thứ nơi cô, anh nói người anh yêu chỉ có mình cô mà thôi. Cô không nói gì chỉ im lặng. tình yêu
–    Cho em nhìn anh lần cuối thôi, lần cuối thôi rồi em sẽ quên anh – Cô nhủ thầm.
Hoàng Quyên quyết định lên vùng cao dạy học mặc cho sự cản ngăn của gia đình và bạn bè. Cô vẫn quyết ra đi, cô phải quên anh, quên luôn cả Hà Nội của cô. Trái tim cô đã sứt mẻ và nó không còn đủ chỗ cho anh nữa rồi.

Blog Radio 320: Yêu như chưa từng tổn thương
Sương chiều bảng lảng trên mảnh đất Sa Pa, ngồi lặng ngắm mây trời khiến cô nhớ Hà Nội quay quắt. Giờ này nếu còn ở Hà Nội có thể cô sẽ đang trong bếp nấu ăn với mẹ, hay đang chăm cây trong vườn cùng bố. Và giờ này nếu còn anh ở bên nhất định cô sẽ nhõng nhẽo đòi anh dẫn đi dạo phố phường. Ngày còn yêu nhau, cô học ở Sài Gòn thỉnh thoảng mới về nhà, lần nào về cô cũng cùng anh đi khắp nẻo, mọi ngóc ngách đều có dấu chân anh và cô. Đi tới đâu cô cũng thấy bóng hình anh. Cô muốn quên anh thì cô phải ra đi thôi, cô không đủ cao thượng để tha thứ cho người con trai ấy. Hà Nội của cô, anh của cô…Tất cả đã quá xa vời.
***
Đã gần hai năm trôi qua mà chẳng đêm nào cô ngon giấc. Nỗi nhớ anh không ngủ cứ bám lấy cô. Bỏng rát. Nhức nhối. Cô rất hay ngủ mơ, cô mơ thấy anh nắm tay cô rồi lại có một người con gái khác đến cướp anh đi. Hình bóng họ cứ nhòa dần đi. Cô chạy theo với lấy mà không được. Trong giấc mơ cô thấy mình khóc, cô thấy mình đáng thương và tội nghiệp.
Blog tinh yeu buon nhat Cô vẫn nhớ tới anh, anh là mối tình đầu của cô, là tuổi thanh xuân của cô. Cô trốn chạy nhưng tình yêu ấy vẫn chưa lúc nào buông tha cho cô. Hai năm qua Hoàng Quyên chỉ liên lạc với gia đình và Lam Anh – người bạn thân nhất của cô. Thỉnh thoảng Lam Anh có nhắc đến Duy. Cô biết Duy đã chấm dứt với Nhã Phương ngay sau khi cô ra đi, Lam Anh nói Duy vẫn chờ cô về. Cô chợt nhớ đến những câu thơ mà Lam Anh đã từng đọc cho cô nghe:

“Người ta hận vì yêu nhau nhiều quá
Làm đau nhau cũng bởi quá yêu nhau
Ngày hôm nay, ngày mai và cả những ngày sau
Kẻ đớn đau là kẻ yêu nhiều nhất” 
Có phải cô đã quá yêu Duy nên mới hận anh đến thế? Lam Anh nói Duy cũng rất đau khổ nhưng Duy đâu còn là Duy của ngày xưa cô yêu nữa. Anh đã phản bội cô thì hà cớ chi anh phải đau khổ cho thêm nhọc lòng?
*** 
Những tia nắng đầu hè xuyên vào căn phòng cô, tia nắng trải dài trên bức tường đã ố màu cũ kĩ. Hè đã về rồi. Giấc mơ đêm qua như hút cạn chút sức lực cuối cùng của cô, cô nhớ anh, nhớ gia đình và bè bạn. Hoàng Quyên quyết định đi mua sắm, đã bao lâu rồi cô chẳng còn thú vui làm đẹp cho bản thân cô cũng chẳng còn nhớ. Đang miên man thì cô thấy một chiếc xe máy lao thật nhanh đến, và có một đứa trẻ đang băng qua đường. Không kịp suy nghĩ nhiều cô chạy đến đẩy đứa trẻ ra. Hoàng Quyên chỉ nghe thấy một tiếng kít thật mạnh. Tiếng gào khóc kinh hoàng của đứa bé, tiếng xe cấp cứu inh ỏi, tiếng người nói ầm ầm. Đầu óc Hoàng Quyên quay mòng mòng, cô chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ còn biết đã bấm một dãy số quen thuộc rồi ngất lịm đi.
Duy nhận được điện thoại của Hoàng Quyên thì rất bất ngờ và sung sướng, bao lâu nay anh không dám liên lạc với cô, phần thì sợ cô hận mình, phần thì muốn cô bình tâm lại. Bên đầu dây không thấy tiếng cô mà chỉ thấy tiếng ầm ầm, tiếng la hét thất thanh. Anh nghe rõ tiếng ai đó vọng lại xen lẫn sự hoảng loạn:
–    Trời ơi, cô giáo Quyên. Sao lại thế này, mau đưa cô ấy vào viện đi. Máu, sao chảy nhiều thế.