Blog Tình Yêu : Sống đẹp : Anh và Em

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / , Sống đẹp : Anh và Em

Sống đẹp : Anh và Em

| No comment
blog tinh yeu Anh và em từng là bạn thân của nhau. Hai người rất vui vẻ, vô tư, có lẽ họ sẽ vẫn như thế nếu một ngày nọ em không nổi hứng đùa với anh. Những tin nhắn không thật giữa 2 người vô tình đã khiến anh thích thú và…
-            Không biết chúng ta quen thật thì thế nào nhỉ?_anh đã đặt ra câu hỏi đó với em, và bây giờ anh vẫn không hối hận vì đã hỏi như thế.
-            Vậy chúng ta thật nhé_em vô tư trả lời anh như thế khiến anh bật cười.
-            Ừ thì thật.
Anh đâu biết rằng tin nhắn đó đã thay đổi tất cả, chúng ta chính thức quen nhau, lúc đầu anh chỉ nghĩ em đang đùa thôi, sao em có thể nghiêm túc với người như anh được.
-            Em nghiêm túc đấy
Giây phút ấy khiến anh ngỡ ngàng, em nghiêm túc với anh thật, dù biết là không thể nhưng anh cũng đã nghiêm túc với em rồi. Anh và em trải qua một mùa hè đáng nhớ, hai người chìm ngập trong hạnh phúc và niềm vui, đôi lúc anh tự hỏi “tất cả đều là thật sao? Đây không phải là giấc mơ đúng không?”. Sinh nhật anh em đã vờ như đã quên mất, thật trùng hợp khi ngày sinh nhật anh lại trùng kỉ niệm 3 tháng chúng ta quen nhau, em chỉ nhớ ngày kỉ niệm mà quên mất sinh nhật anh, anh buồn nhưng lại tự an ủi mình dù sao em cũng nhớ ngày kỉ niệm.

-            Sinh nhật vủi vẻ nhé!_anh đã rất bất ngờ khi nhận được tin nhắn của em, vậy là em không quên, em vẫn còn nhớ.
-            Tưởng em đã quên rồi_anh dỗi
-            Sinh nhật anh sao em quên được, quà của anh vài ngày nữa mới có nhé_em ngây thơ nói.
-            Em là món quà quý giá nhất với anh rồi, ở bên em anh vui lắm_không biết từ bao giờ con người lạnh lùng, khép kín như anh lại nói những lời như thế. Đúng như anh nói, quãng thời gian bên em anh như sống thật với con người mình, buồn vui rõ ràng, không như trước đây anh chỉ mỗi gương mặt vui vẻ giả dối. Không biết điều đó là tốt hay xấu.
-            Có chuyện gì phải nói em biết đấy, biết không?
-            Anh hứa mà.
blog tinh yeu cuoc song Từ đó, hễ có chuyện gì vui, chuyện buồn bực anh đều nói em biết, em an ủi anh khi anh buồn, cười với anh khi anh vui, xoa dịu anh mỗi khi anh giận. Không biết từ bao giờ em đã trở nên quan trọng với anh, anh thật không biết anh sẽ ra sao nếu ngày nào đó em không còn bên cạnh anh nữa.
-            Đừng yêu em nhé anh, chúng ta đều biết không thể bên nhau mãi mà_e là người thực tế, đôi khi thực tế đến đau lòng.
-            Anh không biết_anh buồn bã trả lời em.
-            Anh phải chắc chắn, sẽ có ngày anh rời xa em, đừng đặt niềm tin quá nhiều vào tình cảm này, anh sẽ thất vọng lắm đấy.
Biết phải sao đây khi anh đã yêu em mất rồi. Cho dù anh biết rõ chúng ta không bao giờ có thể bên nhau mãi mãi được nhưng anh đã yêu em mất rồi.
Chuyện tình của anh và em không êm đềm mãi, chúng ta cũng cãi vã, cũng giận dỗi nhưng đa phần anh đứng ra làm hòa trước, không hiểu sao cư thấy em xụ mặt là anh không thể giận em được nữa. Anh muốn bảo vệ em, muốn chăm sóc em nhưng em lại quá mạnh mẽ, em dường như không cần ai chăm sóc, bảo vệ mà ngược lại em mới là người làm điều đó.
-            Em có thể tự chăm sóc mình, vậy em cần anh để làm gì?
-            Để thương em_anh hi vọng một câu trả lời khác chư không phải câu này.
-            Chỉ thương em thôi sao?_anh buồn.
Em và anh giống nhau nhiều nhưng cũng khác nhau nhiều. Em hòa đồng, vui vẻ với mọi người còn anh thì khác, anh luôn có khoảng cách nhất định với mọi người, anh khá khép kín, và nội tâm. Khi thấy em bên cạnh người mà trước nay anh không thấy trong danh sách bạn em, anh rất bực, anh không hiểu sao lại thế, anh ghen à?
-            Anh ấy thích người khác rồi_em nói như thế khi anh hỏi về chàng trai đó_nhưng người đó không thích anh ấy, em chỉ an ủi anh ấy thôi.
-            Rồi anh ta sẽ thích em_anh nói thẳng như thế, bỗng như anh thấy lo sợ, anh sợ người khác cướp mất em.
-            Không có đâu anh_em bật cười, nụ cười của em sao đáng yêu đến thế, anh muốn chỉ mình anh được nhìn thấy em cười, anh thật ích kỉ.
Anh bắt đầu để ý nhiều hơn mỗi khi em va chàng trai đó bên nhau, và mỗi ngày anh lại càng lo sợ hơn. Chàng trai đó tốt hơn anh, có thể khiến em cười nhiều như thế… Anh bắt đầu tự ti và luôn nghĩ mình là người vô dụng, anh trở nên cộc cằn hơn, ít nói hơn, lạnh lùng hơn và điều đó làm em buồn rất nhiều, em đã khóc…
-            Anh ấy vừa ngỏ lời với em_điều lo sợ của anh đã thành sự thật.
-            Em nói sao?_anh lo lắng hỏi lại
-            Em nói em không thể thích anh ấy được. Em chỉ thương anh thôi_khi nghe em nói thế anh cảm thấy mình có chút gì đó quan trọng nhưng anh không thể hết lo sợ được.
Và rồi thời gian biểu của em đã có chỗ cho chàng trai đó, em ít gặp anh hơn, và khi bên an hem không cười nhiều như bên anh ta. Anh càng bực hơn, và khó tính hơn, anh luôn theo dõi em mỗi khi em ở bên anh ta để rồi sau đó trách hờn em, ghen tuông vớ vẩn. Anh dần dần mất niềm tin nơi chính mình, anh nhận ra mình thật vô dụng, anh không thể bảo vệ, chăm sóc cho em, cả việc làm em cười mà anh cũng không làm được. Anh từ từ bước ra khỏi cuộc sống của em, trước đây anh lo sợ người khác cướp mất em thì nay anh lại đang tạo cơ hội cho em bên cạnh chàng trai đó. Em nói anh đừng quan tâm đến chuyện đó, người em thương là anh. Nhưng em nào biết anh đau đến mức nào, cứ mỗi lần anh muốn gặp em đều thấy em bên cạnh chàng trai đó. Thời gian em dành cho anh ít đi từng ngày và mỗi khi ben anh, anh lại không kiềm chế được mà làm em buồn vì chuyện chàng trai đó.
-            Anh không thể làm em vui được, không thể làm em cười nhiêu được, anh sẽ ra đi, sẽ để em bên cạnh người tốt với em hơn anh_nước mắt anh rơi khi gửi tin nhắn đó cho em, người qua đường nhìn anh đầy nghi ngại nhưng anh mặc kệ, chỉ nghĩ đến chuyện rời xa em là anh không thể chịu được nhưng nếu anh ra đi để em vui hơn, hạnh phúc hơn thì anh chấp nhận.
-            Anh đã hứa sẽ bên em mà, sẽ không rời xa em_anh có thể cảm nhận được em cũng đang rất đau, điều đó càng làm anh đau hơn, hận anh hơn.
-            Anh xin lỗi…
Em không cho anh đi, anh mừng vì em vẫn rất thương anh nhưng anh lại lo anh ở bên em sẽ khiến em đau khổ và khóc nhiều hơn.Blog tình yêu hạnh phúc Tình hình vẫn thế, thậm chí còn tệ hơn, anh vẫn vậy, vẫn ghen vô cớ mỗi khi thấy em thân mật với anh ta, anh căm ghét anh ta, tại sao anh ta có thể làm em cười nhiều như thế? Tại sao anh ta có thể thấy nụ cười của em? Tại sao khi bên anh tae m lại vui vẻ đến thế? Và anh lần nữa gây nên cuôc tranh cãi không đáng có. Anh khóc nhiều hơn, em cũng thế, có lẽ vì anh đã quá yêu em, đã quá ích kỉ, anh chỉ muốn em bên anh mãi thôi, chỉ muốn em nghĩ đến anh mà thôi.
Gần đây chuyện gia đình khiến anh rất buồn chán, em luôn bên cạnh mỗi khi anh bực bội trút lên em, anh đâu ngờ em chịu đựng nhiều đến thế, anh vô tâm chỉ nghĩ có mỗi anh đang đau khổ mà không hề nghĩ đến em không có lỗi gì torng chuyện này. Mỗi khi buồn bực chuyện gia đình anh lại lôi chuyện em và chàng trai kia ra để trách móc, giận hờn, em chịu đựng mà không nói gì vô tình khiến anh càng lún sâu hơn. Anh nghi ngờ em chỉ vì thương hại anh mà ở bên anh, anh nghi ngờ tình cảm em dành cho anh đã không còn, anh nghi ngờ em đang quen chàng trai kia chỉ vì không muốn anh bị tổn thương nên mới không nói lời chia tay. Suy nghĩ ích kỉ đó khiến anh tự hành hạ mình, khiến anh lạnh nhạt với em và lien tục làm em tổn thương. Anh là người tồi tệ, là người thật đáng thương, anh tự vẽ ra viễn cảnh tối tăm để hành hạ bản thân mình, để làm khổ em nhiều hơn.
Anh đã quyết định sẽ tập làm lơ mọi chuyện, sẽ không quan tâm, để ý đến xung quanh nhưng anh không làm được. Anh thật vô dụng.
-            Em đã khuyên anh rất nhiều nhưng anh không nghe, cứ mãi suy nghĩ theo ý anh_khi nghe em vạch trần tội lỗi của anh_nếu anh không nghe thì em sẽ không nói nữa, anh cứ làm theo ý anh.
-            Anh biết phải làm gì rồi, hãy cho anh thời gian_đã đến lúc anh quyết tâm thay đổi nếu còn muốn em bên cạnh.
-            Làm gì?
-            Anh sẽ bình thường như trước đây_anh quả quyết nói.
-            Cho đến khi anh bình thường lại em muốn chúng ta tạm chia tay_anh đau đớn khi em nói thế, anh đã sai rồi.
-            Tại sao?_dù đã biết câu trả lời nhưng anh vẫn hỏi em.
-            Em đã quá mệt mỏi khi anh vì chuyện gia đình mà trút giận lên em, và những chuyện anh tự suy diễn ra.Anh đã không tin tưởng vào tình cảm của em thì có bên nhau cũng chỉ là đau khổ.
-            Thôi được rồi, anh hiểu rồi, chúng ta chia tay_nước mắt anh không còn rơi nữa, có lẽ nó quá đau đớn, con tim anh như vỡ tan ra đâm xoáy vào mọi ngóc ngách bên trong cơ thể. Anh đã làm gì thế này? Anh đã quá ích kỉ để rồi khiến em mệt mỏi.
-            Em hi vọng anh sẽ sớm bình thường lại.
Và chúng ta đã không thể quay trở lại, thời gian cứ trôi qua mau làm em mệt mỏi, làm anh chìm trong tuyệt vọng. Anh biết anh đã yêu em nhiều đến nỗi không thể thiếu em. Em sẽ không đồng ý khi biết chuyện này đâu. Nhưng giờ đây em bước bên chàng trai kia, vui cười hạnh phúc. Nụ cười mà anh đã không thể mang đế cho em. Anh đã không thể yêu em như em muốn, không thể mang lại hạnh phúc cho em thì giờ đây anh sẽ chôn sâu tình yêu này, chúng ta như hai đường thẳng cắt nhau rồi rời xa nhau mãi mãi. Hạnh phúc nhé em.