Blog Tình Yêu : Blog radio : Người đi tìm những cơn mưa

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / , Blog radio : Người đi tìm những cơn mưa

Blog radio : Người đi tìm những cơn mưa

| No comment

Mưa dễ làm lòng người gợi nhớ, gợi buồn. Mưa là nguồn cảm hứng vô tận để viết nên những câu chuyện tình lãng mạn. Trong số Blog Radio này, xin mời các bạn cùng lắng nghe câu chuyện của một người thích đi tìm những cơn mưa.
•    Truyện ngắn:  đi tìm cơn mưa..!

Mưa. Mưa rừng nên mù mịt. Đã từng xem hay đọc đâu đó và hình dung ra cảnh này trong kí ức, không ngờ giờ đây tôi lại là nhân vật chính trong bức tranh độc hai màu trắng xám ấy…
Đỉnh một trong số rất nhiều con đèo trên đường lên phía Bắc, một bên vách núi dựng đứng- vết tích xẻ dọc thớ đá còn lởm chởm loang lổ vết thương chưa liền da mà ông cha ta ngày xưa mở đường đã san đồi bạt núi; một bên là vực thẳm bao la những chóp núi chóp cây, thấy mờ mờ cả chóp một trạm thu sóng Viettel hay Vina Mobi gì đấy. Công nghệ phát triển, ngày nay đi đến đâu cũng có sóng điện thoại, nhờ thế mà giờ phút phiêu du lòng bồng bềnh quá đỗi này, tôi nhớ đến cái phôn trong túi và bấm số gọi.
– A lô.
– …
– A lô… xin lỗi cho hỏi ai đang gọi đến điện thoại tôi đấy ạ?
Thoáng giật mình, nhưng tôi trấn tĩnh được ngay. Những tưởng cô người yêu, tôi từng xem như thiên sứ lại bội bạc đến mức vừa chia tay đã xóa và quên ngay số điện thoại nhân tình. Lần này lỗi là ở tôi. Cuộc tình buồn đau chấm dứt bằng chuỗi ngày dài buông thân trong ủ ê nhột nhạt, bất cần mọi thứ. Điện thoại trở thành máy nghe nhạc, những bản nhạc không lời phối tiếng nhị và sáo trúc Trung Hoa, nghe thê lương muốn khóc. Đây là chiếc điện thoại thứ hai, chỉ để dùng gói khuyến mại gọi hết tiền cũng vứt luôn sim. Điện thoại chính thuộc hàng đắt tiền, và trong giây phút buồn đau thất vọng chán chường dâng lên tột độ, tôi đã không ngần ngại cho nó rơi tự do trong khoảng không mênh mông cũng của một vực thẳm không rõ là đoạn nào trên chặng đầu của chuyến độc hành phiêu du không mục đích này.
Điện thoại bay sim cũng bay theo. Chẳng ngờ trong vô thức lại còn có lúc tôi bấm hàng số quen thuộc mà gọi đến, bằng một số sim rác lạ hoắc lạ huơ như bây giờ.
– Em à…
Tôi bấm môi. Thêm một lần nữa, thứ cảm giác thân quen đến muốn khóc, đã khiến tôi quên mất phải học cách căm ghét em như thế nào.
Im lặng. Em đã nhận ra,tiếng thở đầu dây bên kia nghe hẫng hụt.
– Ai vậy em?
Thêm một giọng đàn ông chèn vào…
Tút…tút…
**********************************************
Có một mẩu chuyện tình yêu, kể rằng từ khi yêu chàng trai, cô gái trở nên yêu mưa và muốn đi trong mưa đến lạ, nhưng cô chỉ đi dưới mưa một mình, không cho chàng trai mang ô che chở. Cô biết người mình yêu rất đa tình, và lường trước điều gì tất yếu sẽ đến. Anh chia tay cô trong một chiều mưa, cô mỉm cười. Trước khi đi, chàng trai muốn biết một điều cuối, điều mà từ lâu anh vẫn thắc mắc trong lòng.
“Tại sao em yêu mưa đến vậy”. “Chỉ có trong mưa, anh mới không bao giờ biết được em đang khóc.”.
Tôi đứng lặng bên vực thẳm. Mưa nhạt nhòa môi tôi mặn chát. Từng hạt nước trắng xám dầy đặc rơi xuống hun hút thinh không. Hình như lạnh.
Hà Nội đang nắng nóng phải không em? Nơi ấy chắc hẳn kể từ giờ đã chẳng còn là của tôi nữa. Mưa. Chỉ hai màu xám trắng. Mưa sẽ là thế giới của riêng tô
i. Tôi phải đi tìm…
Bản Phia Ngược nằm trong thung. Người ở đây chưa bao giờ được thấy bình minh hay hoàng hôn. Mở mắt xung quanh dựng đứng chỉ toàn vách núi, những hốc đá đen ngòm, gân guốc đủ mọi hình thù kì dị bám đuôi nhau leo dần lên phía ngọn chót vót. Mặt trời xuất hiện khi tia nắng trở nên vàng rực, đủ sức khiến sương đêm bốc hơi và mây trắng phủ trên vòm trời lòng chảo bị xé ra từng mảng, phớt mỏng như khói thuốc. Ấy là gần giữa buổi. tinh yeu