Blog Tình Yêu : Sống đẹp :Đ A U ...

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Sống đẹp :Đ A U ...

Sống đẹp :Đ A U ...

| No comment

Blog tình yêu :Lại anh đưa em về trên con đường quen thuộc. Em lặng lẽ ngồi nhìn những cột đèn đường chạy ngược về phía sau. Bao lâu rồi không gặp nhau, bao lâu rồi không có những dòng tin nhắn quen thuộc nói em ngủ ngon nhé? Bao lâu rồi em sống trong nỗi nhớ cồn cào tê tái mỗi đêm, giật mình vì tiếng chuông báo tin nhắn của một đứa bạn? Em ước giá mình có thể hét lên rằng em nhớ anh vô cùng. Em ước mình có thể nói hết với anh bao nhiêu hờn dỗi, trách móc trong em, sao anh lại bỏ mặc em những ngày tháng này, rằng anh không còn yêu em nữa? Nhưng những lời nói cứ nghẹn ứ ở cổ, không cất thành lời. Những cơn gió đêm lạnh buốt. Em muốn ôm anh, muốn cảm thấy vòng tay anh ôm chặt lấy em vào lòng, như mối liên kết không gì phá vỡ được. Em muốn cảm thấy nhịp tim anh đập, muốn nghe hơi thở anh ấm nồng, muốn xiết lấy bờ vai anh, áp má vào lưng anh như mỗi lần mình phóng xe xem phim đêm về muộn…

“Hôm nay mình gặp nhau nhé.” Dấu chấm. Không phải dấu hỏi, không phải chấm than, cũng chẳng có mặt cười cảm xúc nào. Anh không gắt gỏng, không cười đùa. Anh không trả lời câu hỏi em đã nhắn trước đó. Anh chỉ bảo hôm nay mình gặp nhau.
... Gần 1 tháng rồi hai đứa mình im lặng. Sự im lặng bóp nghẹt lấy tim em, không thở được. Hôm nay mình sẽ gặp. Hôm nay em sẽ thấy anh, sẽ nghe anh nói, sẽ thấy tiếng anh cười… Nỗi nhớ lại dâng lên cồn cào, xô cho con tim loạn nhịp. Cả một nỗi lo bồi hồi. Cả sự thấp thỏm mong chờ. Em cố lờ chúng đi. Cố tập trung vào đám giấy tờ báo cáo…  blog tinh yeu buon nhat
Mình hẹn gặp ở Lăng Bác. Đây cũng là nơi lần đầu tiên em nhận lời đi chơi với anh, khi mà em còn chưa yêu anh. Sau này em mới biết đêm mà em đồng ý, anh đã không thể nào ngủ được. Anh đã vui mừng và cảm thấy như cả thế giới đang mỉm cười với anh. Em đã chẳng biết điều đó. Em đã chỉ mới coi anh là người bạn, là người bạn mà em tin tưởng…

Em chờ anh giữa dòng người đổ xô về Lăng đêm cuối tuần. Em tìm bóng dáng anh giữa những đám thanh niên nam nữ đang cùng nhau vui vẻ. Em thấy tim mình đập nhanh và những hơi thở ngắn gấp gáp. Anh gọi điện bảo hết chỗ gửi xe rồi. Một nỗi giận trào dâng ngập lòng em. Bao lâu rồi không gặp? Thế mà anh vì lý do đó sẽ không gặp sao? Em đắng lặng người giữa những gương mặt xa lạ. Rồi anh nhắn anh sẽ tìm chỗ gửi xe khác.
Gặp anh, em gắt gỏng. Em chưa bao giờ gắt gỏng với ai như vậy. Em chưa bao giờ đối xử khắt khe và cấm cẳn như vậy ngay cả với những người mà em bất đồng quan điểm ở công ty. Em luôn luôn điềm đạm đến nỗi bất cứ ai cũng sẽ đứng lên bảo vệ em khi mà em bị ức hiếp. Nhưng anh đã vô cớ quát em hôm chúng ta đi biển về. Anh chưa bao giờ đối xử với em như vậy. Em im lặng suốt con đường về hôm đó. Một sự khó chịu lại trào dâng trong em. Anh đã chẳng trả lời câu hỏi của em trong tin nhắn ngày hôm qua. Anh cứ im lặng như thế…
Chúng ta chẳng nói được gì. Chỉ ngồi mân mê chiếc cốc trong tay, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Quán vắng lặng dần. Em muốn ngắm nhìn anh. Em bỗng muốn ghi thật sâu khuôn mặt anh, đôi mắt cười, sống mũi cao và mái tóc cắt ngắn ngố không chịu được. Rồi bất chợt em nhận ra tất cả những nét đó không còn rạng rỡ nữa. Da anh sạm đen vì nắng gió. Miệng anh không cười nói, không trêu chọc em, không nói em vụng về đãng trí. Gương mặt anh rắn lại và đăm chiêu. Những nét nhăn khắc sâu trên trán. Như thể cả trăm năm rồi mình không gặp. Đến cả nỗi nhớ cũng đặc quánh lại trên da…
Ngõ vắng…
Anh đưa em về tới cổng như bao lần. Và chúng ta đứng lại nói chuyện. Em hỏi lại anh: “Còn thích em chứ?” – “Còn”. “-Vậy có ghét em không?” Anh mắng em hỏi thế mà cũng hỏi. Thế nhưng sao anh lại không liên lạc, không hẹn gặp em suốt mấy tuần vừa rồi? Thế sao anh lại im lặng? Chẳng phải em đã nói với anh rồi, nếu em im lặng, xin anh đừng lặng im. Chẳng phải trái tim em đang gào thét nhớ anh, cơ thể em nhớ cơ thể anh da diết? Anh không nghe thấy sao? Không cảm nhận được à?
Rồi điều gì phải đến cũng đến. Điều mà em lo sợ. Điều mà em thậm chí không dám nghĩ tới. Chúng ta vỡ òa trong nuối tiếc. Anh bảo tại anh, là do anh không tốt, anh không thể lo cho em một cuộc sống sung sướng, đầy đủ, anh không thể bắt em chờ anh tới lúc mà anh thành công. Anh giấu chuyện chúng ta vì sợ cái ngày này xảy ra, em sẽ là người chịu thiệt. Em tự trách em sao cứ che giấu tình cảm của mình, những điều em muốn nói, những việc em muốn làm, những thứ mà em muốn chia sẻ với anh, sao em lại không thể hiện được? Em muốn nhìn thẳng vào mắt anh, nói rằng em sẽ chờ anh 5 năm, 10 năm, hay bao lâu đi chăng nữa. Em không muốn chia tay. Em không muốn chuyện như thế này. Anh mệt mỏi vì suy nghĩ quá nhiều về hoàn cảnh của hai đứa, anh trông già đi và mệt mỏi vì cái mâu thuẫn mà chúng ta chưa giải quyết được. Còn em, em đã chẳng còn quan tâm đến việc đó nữa. Em muốn bất chấp tất cả. Nhưng anh muốn chia tay. Em chỉ có thể nói anh hãy suy nghĩ lại! Hãy dành thời gian suy nghĩ! Cả hai đứa mình đều cần thời gian suy nghĩ! Anh không có niềm tin nào vào hai đứa mình sao? Anh bảo anh không có niềm tin vào chính mình nữa! Vậy em sẽ cho anh niềm tin! Xin anh hãy tin em thêm lần nữa!..
Anh im lặng…
Em quay lưng bước vào. Cả không gian vắng lặng lạnh lẽo bủa vây em. Em sợ hãi bóng tối này. Em sợ hãi sự im lặng của anh. Rồi anh nói vọng vào: “Chúng mình dừng lại nhé!...” Em lặng người. Tim thắt lại, vỡ tan. Chân em muốn khụy xuống, đôi môi em run rẩy, đôi mắt em ráo hoảnh và trống rỗng. Em không thể khóc và nỗi đau khô khốc kết lại trong từng tế bào. Em vỡ tan cùng những tiếng nói của anh rơi xuống như trăm ngàn mảnh thủy tinh. Từng lời anh nói yêu em mỗi lần em bước vào nhà sau những buổi hò hẹn lại vọng về nấc nghẹn. Em không thể nói được lời nào. Em không đủ dũng cảm quay lại nhìn vào anh, không đủ can đảm nói với anh hết lòng mình… Em chỉ muốn bóng tối nuốt trọn lấy em khỏi tầm mắt của anh, để anh không thấy em gục ngã…


Anh, có biết em muốn vuốt ve những lọn tóc của anh, lần theo gờ má, sống mũi, bờ môi? Anh, có biết em muốn chạy ào về phía anh và ôm lấy anh thật chặt sau những chuyến đi xa xôi khắp nẻo đường đất nước mà không đủ can đảm? Anh, có biết em soạn tin nhắn cho anh bao nhiêu lần, rồi lại xóa đi không gửi được, nhớ anh da diết nhưng rồi quay sang nói chuyện với đám bạn hâm để nhấn chìm nỗi nhớ? Có biết em ngủ ngon lành trong vòng tay anh vì chỉ có anh mới đem lại cho em sự bình yên đến không cần lo lắng, để kệ anh huyên thuyên một mình? Anh nghĩ rằng có thứ của cải vật chất nào có thể đem lại hạnh phúc cho em sao? Anh nghĩ rằng có sự đầy đủ giàu sang nào có thể mang cho em sự bình yên trong tâm hồn? Anh nghĩ rằng có phần nào trong con người anh mà em không yêu dấu? Anh, chẳng bao giờ là con người hoàn hảo, chẳng phải là người giỏi giang xuất chúng, anh nhận anh chẳng có gì trong tay. Nhưng anh không biết rằng anh đã có em.
Anh, là người em yêu...