Blog Tình Yêu : Blog radio : Tình yêu thì không có sai hoặc đúng

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / , Blog radio : Tình yêu thì không có sai hoặc đúng

Blog radio : Tình yêu thì không có sai hoặc đúng

| No comment

Blog radio Tình yêu là sự hòa hợp giữa hai tâm hồn đồng điệu, là tiếng gọi của trái tim. Bởi vậy tình yêu thì không có sai hoặc đúng, chỉ cần trái tim rung động và biết rằng ta thuộc về nhau. Trong số Blog Radio này, mời các bạn cùng lắng nghe truyện ngắn về một tình yêu thầm lặng của một cô gái, tình yêu ấy không dễ dàng được người khác chấp nhận. Cô đã chọn cách chạy trốn nhưng cuối cùng cô hiểu rằng chỉ có cách đối mặt với trái tim mình, cô mới có được hạnh phúc thật sự và mang lại hạnh phúc cho người mình yêu. Cô gái ấy đã vượt qua những rào cản và định kiến như thế nào để đến với tình yêu đích thực của mình, mời các bạn cùng lắng nghe:



Tôi mệt mỏi đưa mắt ra khỏi thứ ánh sáng nhức nhối của màn hình vi tính. Khẽ nhìn đồng hồ. Đã năm giờ ba mươi chiều rồi, chiều muộn với những bước chân hối hả trên những cung đường trong lòng thành phố Tokyo. Tôi ngước ánh nhìn lên  tìm chút nắng rơi rớt giữa hoàng hôn, nhưng ngao ngán thấy bên trên chỉ toàn là cao ốc chọc trời xám xịt, từng ánh đèn trắng vẫn đang oằn mình chiếu sáng trong các căn phòng làm việc chứa đầy những cái bao tử rỗng. Ừm. Tôi đói.
Chiều muộn rồi.
Tắt vội laptop, tôi bước ra khỏi quán cà phê quen thuộc, tìm một cái gì đó ăn cho yên bụng, rồi sẽ về nhà rồi sẽ làm tiếp những công việc còn dở dang. Chắc chắn thế, cuộc sống của tôi. Bây giờ đang là thế.
Tôi thuê một căn phòng vừa phải, nằm cách xa thành phố. Một phòng ngủ, phòng khách và toilet. Cửa sổ bằng gỗ màu trắng nhìn ra dòng sông nhỏ. Hướng về phía Đông. Tôi thường uể oải siết những vòm nắng đầu tiên vào cái khối cơ thể rã rời của mình. Tôi ra đi vào sáng sớm, buông thân vào giữa đám đông chật chội trên tàu điện ngầm, và cũng như vậy, tôi trở về nhà khi trời đã lấp lánh sao đêm.
Blog Radio 314: Tình Yêu thì không có sai hoặc đúng
Tối hôm đó cũng là một buổi tối mùa thu êm ả. Tôi gặp lại My.
Sau khi (lại) ăn một bữa qua loa đại khái, sau khi gục đầu ngủ một chút trên tàu điện. Tôi bước nhanh về nhà như mọi khi. Nhưng hôm nay bỗng dưng tôi thấy bất an lắm. Công việc, nó không ổn cho dù tôi có chăm chỉ đến đâu. Mọi thứ của tôi, vây quanh tôi đều không ổn.
Tôi đi ngang qua một tiệm hoa và cây cảnh. Và tôi quay lại, chợt tôi có ý định muốn mua một chậu cây gì đó để chăm bẵm. Hay chỉ là để có thứ ở nhà đợi tôi về. Sao cũng được. Cửa tiệm có cái tên “Libra” nom đáng yêu với màu xanh dương nhàn nhạt, có cô gái tóc gợn xoăn màu đỏ đang lấp ló vẫy chút nước xuống những nụ hoa hồng đỏ rực , miệng khẽ ngâm nga một bài hát cũ. Blog tinh yeu lang mang

Chị có cần tôi giúp gì không ạ?”- Cô gái bước đến khi thấy tôi cứ lúi húi mãi giữa những đám cây. “À vâng, tôi đang muốn tìm một chậu cây nhỏ. Và…”- Tôi nói tiếp mà không ngước đầu lên “Và là một loài cây thật ấm áp”.
Tôi biết ngay, vừa dứt lời, giọng cô gái nói xen lẫn giữa tiếng cười trong trẻo “Ô, cậu vẫn thật là thú vị. Vậy, cây ớt nhé?” Rồi rất nhanh nhẹn, cô cúi xuống và đưa cho tôi một chậu cây bé xíu.
“Cậu…”
“Ừ. Mình đây” – My nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng. Hệt như ánh mắt của cô bé con sáu năm trước.
“Vậy có được không? Chỉ mới gần bảy giờ tối…”
“Không sao. Gặp lại cậu như thế này, mình còn thể ngồi yên và tiếp tục bán hàng à?” – My kéo công tắc đèn xuống và bước ra bên ngoài. Treo lên cửa kính tấm bảng “Close”.
Tôi ôm chậu ớt vào lòng, ngập ngừng hỏi My có muốn về nhà tôi uống trà không. My gật đầu. Chúng tôi đi bên nhau giữa một đêm đầu thu. Trăng tròn thật là tròn.
Tôi từ hồi bé đã rất ít nói. Thường cười cho có thôi. My thì ngược lại, cô nói nhiều lắm. Nói về đủ thứ trên bầu trời rồi dưới biển sâu. My có một tiếng cười rất lạ. Nghe nhẹ lòng. Như tiếng chuông khẽ vang lên giữa một cánh đồng hoang vậy. My hiền. My ấm áp.
Gặp lại nhau sau sáu năm dài đằng đẵng, hai đứa tôi chỉ lặng lẽ bước đi. Hai đôi bàn chân lặng lẽ dẫm lên đám lá khô xác xơ dưới chân. Tiếng lá vụn vỡ nghe nhói cả tim.
“Lâu lắm rồi, nhỉ?”- My nói như ngữ điệu của những người xa lạ, bằng tiếng Việt, rõ ràng từng chữ một. Khiến tôi thấy hơi chênh vênh. Không biết, từ lúc nào tôi đã chẳng còn nghe thấy tiếng của đất nước mình nữa. Tôi đã ở đây. Một mình mà. “Cậu sang từ bao giờ, và tại sao thế?” – Tôi hỏi dồn dập. My đáp “Được nửa năm rồi.” Blog tinh yeu cam dong nhat

“Rôm rốp…rôm rốp” Âm thanh của lặng thinh đó lại dấy lên một nỗi buồn ghê gớm.
“Chỉ là bỗng dưng mình muốn đi đâu đó thật xa…” – My cắn môi. Những lúc My ngập ngừng, cô thường cắn môi. – “Thật xa, đủ xa để nghĩ về mọi thứ đơn giản hơn.”- My nói. Ánh mắt My dịu dàng và bình yên ôm trọn lấy màn đêm.
“Thế, cậu đang chạy trốn à?” – Tôi ngập ngừng hỏi nhỏ.
“…Ừm, không hẳn”.
“Cậu đang yêu?” – Tôi cười yếu ớt.
“Ừ.” – My nói. Nhẹ tênh.
Tôi thoáng thấy cổ họng mình nghẹn đắng.
My quay sang ngắm nghía tôi hồi lâu, rồi cô cười “Cậu đẹp hơn trước nhiều đấy. Kiểu tóc rất hợp”.
“Thế à. Chỉ là, mình cắt tóc ngắn để đỡ vướng hơn thôi. Vả lại…” – Tôi bỏ dở câu nói.
My rất xinh. Từ hồi bé đã xinh lắm rồi. Dáng My mảnh khảnh và gương mặt nhỏ nhắn. Làn da trắng, có phần xanh xao. Vừa nhìn đã thấy mong manh. Nhưng My không yếu đuối, không yếu đuối một chút nào. Tôi luôn trăn trở rằng, chẳng rõ cái sức mạnh vô hình ẩn trong thân thể bé nhỏ kia rốt cuộc là có tên là gì. Tôi không trả lời được. Chỉ biết rằng đối với bất cứ ai My cũng sẽ mang lại cảm giác cô đủ mạnh mẽ và sự tinh khiết. Để có thể vỗ về những linh hồn đã lấm lem.