Blog Tình Yêu : Blog radio : Có cơn gió nào ngang qua nỗi nhớ

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Blog radio : Có cơn gió nào ngang qua nỗi nhớ

Blog radio : Có cơn gió nào ngang qua nỗi nhớ

| No comment

Blog radio Tình yêu không phải là thứ có thể san sẻ được, chính vì vậy đôi khi người ta rơi vào trạng thái hoang mang, vô định với những cảm xúc nhập nhằng. Phải mất bao nhiêu lâu người ta mới nhận ra tình yêu đích thực của đời mình, điều đó không quan trọng. Quan trọng là họ có đủ mạnh mẽ để bước về phía nhau hay không.



Lá thư trong tuần: Có cơn gió nào ngang qua nỗi nhớ
Có cơn gió nào ngang qua nỗi nhớ
Chạm vào bờ vai ai run rẩy… chạm vào làn môi ai một tiếng thở dài…
Có cơn gió nào lạc bước vào vườn xưa
Nơi có một người vẫn ngày ngày đợi chờ chút hương thân thuộc

Thành phố của tôi đang độ chuyển mùa. Bầu trời trong vắt xanh rì, nắng vẫn còn líu ríu trên cao mà những đợt gió se lạnh đã kịp tràn về. Không khí lúc này có một mùi hương rất lạ, xa xa gần gần, tôi luôn gọi đó là mùi của thời gian – cuộn trong lòng nao nao, luôn khiến tôi có những cảm giác lạ lùng và một cảm nhận rõ ràng là thời gian đang trôi tuột sau lưng mình.
Với tôi khoảng thời gian này luôn là khoảng trời của kỷ niệm. Gió se se chạm vào da thịt gợi lên những nỗi niềm mà tôi đã cố nhốt kín trong chiếc hộp ký ức. Nhiều suy nghĩ vẩn vơ, những phút giây thẫn thờ nhìn cọng cỏ non oặt mình theo cơn gió. Lúc này, một chiếc lá vàng rơi khẽ khàng cũng có thể khiến tôi giật mình bỡ ngỡ, không hiểu mình đang đứng ở chốn nào trong dòng chảy thời gian…
Bước vòng quanh khu phố dưới ánh đèn vàng lập lòe, những bóng người vội vàng bước khom mình tránh cơn gió đêm đang táp vào mặt… Gió hoang – cơn gió đi hoang…
Tôi nhớ cơn Gió Hoang của tôi vô cùng…

Trong tim mỗi người luôn có một khu vườn nhỏ. Nơi đó bình yên và tách rời thực tại. Là nơi ta có thể sống với chính mình, là nơi đi về mỗi lúc mệt mỏi… không phải lo toan về cuộc đời. 
Nơi đó có một chiếc xích đu lặng im dưới tán cây trẻ quạt…
Có bản tay cần hơi ấm một bàn tay…
 tình yêu :Cũng khoảng thời gian này đây, trong một buổi chiều trời đổ gió. Độ 5 năm về trước hay là hơn tôi cũng chẳng nhớ nữa. Có một cơn Gió hoang đi lạc vào khu vườn trống trong tim tôi. Khẽ đưa chiếc xích đu… khẽ lay đám lá vàng trên cao… Thiên Bình bước vào tim tôi thật nhẹ nhàng.
Trong trí nhớ mờ ảo của tôi Thiên Bình như gió – nhẹ nhàng ru mát lòng người. Nhưng lại vô định khó nắm bắt.
Đó có lẽ là buổi chiều rực rỡ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi gặp Thiên Bình trên một đồi cỏ xanh rì, anh đứng ở đó, ngược bóng hoàng hôn, làn gió thổi tung mái tóc. Hình dáng cô đơn chênh chao đẹp đến nao lòng. Lúc đó trong tâm trí tôi chỉ có một ý nghĩ dường như mình đã được gặp thiên sứ. Mà thiên sứ thì đâu thể thuộc về riêng tôi, tôi chẳng thể sở hữu anh… Biết vậy nhưng không hiểu sao tôi vẫn vươn tay níu lấy anh, cảm giác như chỉ một lần trong đời thôi… nếu tôi không nắm lấy anh sẽ tan biến, sẽ về với nơi anh thuộc về, cảm giác đó khiến tim tôi đau nhói. Chẳng biết là tôi đã lựa chọn hạnh phúc hay thương đau. Tình đầu của tôi chỉ là thứ tình yêu vay mượn từ người khác, rồi tôi sẽ phải trả lại cho người…

Có cơn gió nào ngang qua nỗi nhớ…?

Chỉ cần có người…
Là đúng hay sai?
Khi đánh đổi một vài phút giây
Bằng cả một đời thương nhớ…?
Có những đêm hai đứa thức trắng, cùng ngồi xích đu dưới bầu trời sao, tôi chỉ yên lặng nghe anh nói. Anh nói với tôi về cuộc sống của mình – nơi tôi có hình dung mãi cũng không tài nào biết được, anh nói về gia đình, về những ước mơ dang dở. blog tinh yeu cam dong nhat
–    Em nè
–    Dạ?
–    Mình chơi một trò chơi nhé!
–    Trò gì?
–    Trò leo núi. Tụi mình sẽ thi xem ai trèo được cao hơn!
–    Gì thế?
–    Ngọn núi tình yêu của mình ấy…
Ngày đó tôi vẫn không hiểu. Trò chơi này anh vẫn luôn thắng tôi, anh luôn là người đi trước dẫn đường cho tôi… đưa tôi qua những ngày bình yên và bão tố. Mà trò leo núi ấy mà. Càng lên cao thì khi rơi xuống càng đau…