Blog Tình Yêu : Sống đẹp : Một kẻ tâm thần

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / , Sống đẹp : Một kẻ tâm thần

Sống đẹp : Một kẻ tâm thần

| No comment

Blog tinh yeu cuoc song Thầy giáo dạy môn thương mại nói với chúng tôi, rằng tình yêu cũng là một trạng thái tâm thần, nhẹ nhẹ thì cũng đẹp, cũng lãng mạn nhưng nặng thì thật đáng sợ, có khi giết người mình yêu vì không muốn mất người ấy. Cái đám sinh viên năm ba, đứa thì chưa yêu đương gì, đứa thì cũng đã có vài ba mảnh tình vắt vai, tất cả chỉ cười khi nghe thầy nói thế. Tôi yêu, yêu thầm người ta, vấn vương như thế, thầy lại gọi là “trạng thái tâm thần”, khiến tôi có chút khó chịu. 10 giờ lớp tan. Tôi lững thững bước đi trên con đường thân thuộc từ lớp học về kí túc xá, mất độ 5 phút. Trong phòng không có ai, mọi người đều chưa về. Ngồi một lúc chán, tôi mở máy tính lên, login facebook.

“Nguyễn Thành Đức, đã hơn 4 tháng anh sang Nhật rồi nhỉ? Thời tiết bên anh thế nào? Hà Nội hôm nay nắng nhẹ, trời đang ấm dần lên và đây là những ngày đẹp nhất mà em thấy trong mùa xuân năm nay. Hôm nay em được nghe rằng tình yêu cũng là một dạng tâm thần, thật may cho anh là em chỉ mắc chứng đó ở dạng nhẹ, nếu nặng thì có lẽ em đã “thủ tiêu” anh rồi tự sát, để được bên anh mãi mãi. A, nghĩ thôi mà em đã thấy sợ nữa, em không bao giờ làm thế đâu, nên anh đừng lo mà cứ tiếp tục làm bạn trên facebook của em nhé. Sao anh ít khi comment cho em thế, em ngồi gõ lạch cạch cả buổi để kể chuyện cho anh nghe vậy mà anh chỉ đơn giản là bấm like thôi sao? Anh bận lắm à? Anh đồng ý làm bạn thì phải có sự trao đổi chứ, không lẽ ngoài đời em yêu anh đơn phương rồi trên mạng lại làm bạn đơn phương sao? Không biết có phải vì dạo này hay thức khuya nên em trở nên xấu tính và tham lam như thế, nhưng mà dù sao đó cũng là suy nghĩ thật của em, con người em về bản chất rất ích kỷ. Anh đang làm bạn với một kẻ ích kỷ anh có biết không?”

Đêm, 3 giờ hơn rồi, trời cũng sắp chuyển về sáng mà tôi vẫn chưa thể ngủ, không phải là không muốn ngủ, hai mắt  tôi đang díp lại cả rồi, nhưng bài tập thi chưa đâu vào đâu cả, nhìn mấy bản án thầy đưa cho về đọc mà ngao ngán, cả đống bừa bộn trên bàn toàn sách với vở tôi vất la liệt, cảm giác như không thể chịu đựng hơn được nữa, mặc kệ A kiện B vì chuyện gì và tòa án đã xử ra sao, tôi đi ngủ. Trong giấc ngủ ngắn ngủi ấy, tôi đã mơ thấy gì để rồi sáng hôm sau thức dậy, mắt tôi lại nhòe lệ? Đi học với đôi mắt gấu trúc và một mớ bài tập chưa làm xong, tôi nhanh chóng chui tuốt xống bàn cuối, may ra thì thầy không gọi trả lời.
  -  Chị, đi mua quần áo với em đi. Mẹ em vừa gửi tiền lên. Em đang kết một chiếc sơ mi bên shop đối diện, đi với em nhé, nhanh không người ta mua mất thì tiếc lắm.
Vừa đi học về, tinh thần thì uể oải, bụng thì lép kẹp, hai mắt thì kêu gào đòi nghỉ ngơi, tôi lấy đâu ra sức mà đi shopping với Quỳnh cơ chứ. Cơ mà nhìn mặt con bé hớn hở thế tôi không lỡ từ chối, lại lê thân đi với nó. Cho tới khi về thì canteen đã hết cơm, úp tạm gọi mì ăn cho qua bữa rồi leo lên giường trùm chăn đánh một giấc đến 6 giờ tối. Một ngày của tôi, niềm vui lớn nhất có lẽ là lên facebook và nhìn thấy thông báo “Nguyền Thành Đức thích trạng thái của bạn”. Nhưng hôm nay tôi lại không được hưởng niềm vui nho nhỏ ấy, có lẽ anh bận, và cũng có lẽ tôi tham lam quá nên anh cho tôi rớt luôn rồi. Ngồi ngẩn ngơ trước máy tinh thêm một lúc nữa, tôi lại vác đống giáo trình ra ngâm cứu. Ngày lại trôi qua như thế.
Cuối tuần, đã 3 hôm rồi mà chưa thấy thông báo quan trọng của facebook. Tình huống này nghiêng về khả năng thứ hai rất cao, anh không thể nào đáp ứng người bạn như tôi, thế nên anh dừng lại tình bạn chán ngắt này. Nắng vàng cả trời, thời tiết tháng ba sao lại cứ như đầu hè thế này? Tôi không thích mùa hè, nắng nóng và tôi bị ám ảnh bởi mùi mồ hôi ngay cả khi ngồi trước quạt vẫn ngửi thấy. Quán gà rán gần kí túc xá sắp khai trương, đang tuyển người, tôi đi cùng Hường - em cùng phòng ra xem thử xem có xin được chân phục vụ không. Anh chủ quán là một người dễ tính, sau khi hỏi chúng tôi một vài câu cần thiết, anh đồng ý cho chúng tôi vào làm. Ngày hôm sau tôi mang hồ sơ ra quan để nộp, không có anh chủ quán ở đó, nhận hồ sơ của tôi là một cậu bạn trạc tuổi tôi, khá là đẹp trai. Điều ấn tượng nhất mà cậu ấy để lại cho tôi là lúm đồng tiên bên má trái, rất là duyên mỗi khi cậu ấy cười. Về đến phòng, tôi ngồi tám với mấy đứa cùng phòng về cậu ấy, mấy đứa ham trai đẹp mắt cứ sáng cả lên, thấy mà ghét!
“Nguyễn Thành Đức thích trạng thái của bạn”, “Nguyễn Thành Đức đã bình luận về một trạng thái của bạn mà anh ấy được đánh dấu”. Tôi ngồi tủm tỉm như hâm trước máy tính, đến mấy phút sau mới nhấp chuột vào dòng thông báo ấy. “Đang mùa hoa tử đằng. Hôm nay anh đi ngắm hoa cùng đồng nghiệp. Anh xin lỗi vì dã không comment cho em sớm, dạo này có một dự án lớn, nếu hoàn thành tốt thì anh có thể trở thành triệu phú đấy :D”. Tôi mơ thấy một khung cảnh tràn ngập hoa tử đằng, tôi tung tăng chạy nhảy giữa trời hoa ấy, một màu tím ngan ngát phủ kín giấc mơ tôi.
Tôi đi làm cũng đã được một tuần, công việc không quá vất vả. Quân - cậu bạn má lúm cũng làm parttime ở đây, giúp anh trai cậu quản lý. Là do cậu ấy cười rất duyên? Là do cậu ấy mặc đúng style mà tôi thích? Là do cậu ấy đẹp trai? Đâu là lý do để thỉnh thoảng tôi lại đưa mắt nhìn về phía cậu ấy? Sự thật là nụ cười của cậu ấy giống nụ cười của anh, tôi cảm nhận được ngọt ngào trong tim khi nhìn thấy nụ cười ấy. Đôi lúc khi tôi nhìn Quân, cậu ấy cũng đưa mắt nhìn sang phía tôi, tôi chỉ biết mỉm cười mỗi khi ánh mắt chúng tôi giao nhau. Thường ở quán câu chuyện chủ yếu xoay quanh công việc, rất ít khi chúng tôi có thời gian để nói về những chuyện khác. Tháng lương đầu tiên, tất cả nhân viên trong quán quyết định đi hát karaoke. Tôi có thêm một phát hiện nữa, Quân hát rất hay, giọng cậu ấy ấm. Nhà Quân cùng đường với kí túc xá nên cậu ấy đưa tôi về. Cũng không xa là mấy, vậy nên chỉ một hai câu nói đã tới nơi. Bọn nhỏ trong phòng nhìn thấy Quân đưa tôi về thì nhao nhao lên hỏi. Tôi chỉ cười, mặc kệ chúng đoán già đoán non.
Blog tinh yeu hanh phuc “Nguyễn Thành Đức, em nhận được lương rồi. Anh mà ở đây thì thể nào em cũng đãi anh một chầu gà rán, nhưng số anh đúng là không có phúc được hưởng rồi. Sáng nay cô giáo nói với em về việc phụ trợ tiếng Việt cho mấy bạn Hàn Quốc trong khoa. Nên hay không nhỉ? Chỉ cần tranh thủ chút thời gian thôi mà còn kiếm thêm được chút ít nữa. Hay em tiết kiệm tiền rồi sang Nhật du lịch nhỉ? Có anh ở bên đó làm hậu phương rồi, em chắc không phải lo gì đâu nhỉ, chỉ cần chăm chỉ kiếm tiền thôi”
Dưới bầu trời đầy sao, chỉ có tôi và Quân, tôi nhìn thấy trong đôi mắt Quân là hình ảnh tôi đang mỉm cười hạnh phúc, có vẻ như tôi đang yêu. Tôi bừng tỉnh giữa đêm khi mơ thấy giấc mơ ấy. Tôi hoang mang lo sợ. Tại sao lại là Quân mà không phải là Đức? Giây phút ấy cảm xúc bống dưng khác lạ. Tâm trạng bình thường bỗng dưng không cười được nữa. Từ bao giờ mà hình ảnh Quân lại rõ nét trong suy nghĩ của tôi đến thế? Suy nghĩ ấy nặng nề bao trùm lấy tôi. Trái tim hẫng một nhịp và nỗi buồn cứ thế mênh mang. Tôi nhớ Đức. Rõ ràng hình dung ấy là một nụ cười nhưng sao tôi không thể bình thản mà đáp lại nụ cười ấy? Hình ảnh anh trơ nên rõ nét như vẫn tồn tại trong tâm thức của tôi. Anh, tình yêu đơn phương của tôi, dẫu có nhắm mắt bịt tai, khóa chặt mọi giác quan thì vẫn không sao xóa bỏ, cứ hiện hữu ngày một rõ ràng trong những thổn thức riêng tôi. Đôi mắt ẩn sau cặp kính trong veo ấy vẫn nhìn về xa xăm, một nơi nào đó chỉ có thể tới trong tiềm thức. Dáng hình mong manh của người con trai ấy vĩnh viễn tôi ghi trong mọi cảm giác. Không có cách nào để quên nên đành phải nhớ. Nhưng nhớ quá, đến quay quắt, vậy mà chỉ có thể âm thầm chịu đựng nỗi nhớ ấy. Là tôi ngược chiều gió thổi, để yêu anh, nên dẫu có đi, cũng chẳng bao giờ chạm bến hạnh phúc. Đã lâu lắm rồi, trong mắt tôi, không có người con trai khác. Quân từ bao giờ đã xuất hiện trong suy nghĩ của tôi? Chỉ bởi cậu ấy có nụ cười giống anh, người mà tôi vẫn hằng mong nhớ ư?
Đó là một buổi chiều muộn trời chưa tắt nắng, tôi chờ anh đã rất lâu trên con đường phía trước nhà anh. Đôi bàn tay không ngừng xoa vào nhau, trái tim đạp liên hồi. Tôi đã mặc chiếc váy mình thích nhất, thoa chút son môi. tôi chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Hình như ông trời cũng chiều lòng tôi, suốt cả tuần lẽ trời mưa như trút nước vậy mà hôm nay trời lại tạnh ráo, nắng nhẹ nhàng vương trên mái tóc tôi. Rồi anh cũng xuất hiện, có chút ngạc nhiên khi thấy tôi trong hình ảnh ấy. Anh khen tôi xinh. Tôi mỉm cười, đôi môi run run cất tiếng. Anh chỉ im lặng lắng nghe. Trong mắt anh dâng lên một nỗi buồn. Annh nói rất nhiều nhưng tôi chỉ nghe thấy một câu duy nhất, "Anh xin lỗi". Trời hiểu lòng tôi nhưng anh thì không, anh không muốn hiểu, anh ngang muốn chỉ muốn tôi là bạn. Quay lưng ngay khi những giọt nước mắt đàu tiên sắp rơi xuống, tôi bỏ lại anh đứng đó. Đã bao lâu sau giây phút ấy mà tôi vẫn thấy như ngày hôm qua.
Tôi lại thức giấc vào giữa đêm, như bao lần mơ thấy giấc mơ ấy. Mở máy tính, lại login facebook và chờ đợi. Tôi chờ anh như bao lần vẫn chờ, và lại một mình như bao lần cần có anh. Có một bài hát tôi luôn mở mỗi khi nhớ anh, Heard – OST của bộ phim mà tôi xem năm lớp 9, It’s started with a kiss, tôi từng ước ao mình được hạnh phúc như nhân vật nữ chính trong bộ phim ấy bởi anh quả thật cũng là một người xuất sắc như nhân vật nam chính. Tôi đã từng mong ước như thế, nhưng cuộc đời không giống như phim ảnh. Chỉ là tôi cố chấp vẫn hi vọng một ngày nào đó anh quay đầu nhìn về phía tôi. Đêm tĩnh lặng, chỉ còn bên tai tiếng nhạc da diết,,,
Ánh mắt anh đượm buồn, dường như chính em đã đẩy anh đến vách núi chênh vênh
Khoảng cách giữa chúng ta gần ngay trước mắt
Nhưng lại không hề có giao điểm
Cuộc sống này không có anh giống như mùa đông không còn dựa vào mùa xuân nữa
Bốn mùa nơi em chỉ còn lại mùa đông lạnh lẽo
Những kỉ niệm vui buồn cứ không ngừng ùa về
Thế giới như ngừng lại                                   
Có hoài niệm nơi em
Cũng có sự trống rỗng đến vô cùng nơi anh
Anh có nghe thấy không?
Âm thanh của nỗi cô đơn đang lặng lẽ lan tỏa
Nó đang sống giữa chúng ta khiến cho vĩnh viễn anh và em bị tổn thương
Anh có nghe thấy không?
Hoài niệm đang gọi chúng ta từng hồi trên mỗi con phố
Dẫu anh có đi bao xa, đến khi mệt mỏi quay đầu lại sẽ thấy em vẫn ở bên anh
Mưa, những cơn mưa ẩm ướt của mùa xuân khiến tôi khó chịu. Tôi bực mình với cả má lúm của Quân. Cậu ấy không hiểu sao tôi lại cáu gắt với cậu ấy. Đối với tôi giờ đây mà nói, mỗi ngày đi làm nhìn thấy Quân là một gánh nặng tâm lý. Không phải tôi ghét bỏ cậu ấy, là tôi ghét sự thay đổi của tôi, vậy nên tôi cần phải đẩy cậu ấy ra xa, để cậu ấy không ảnh hưởng đến tôi nữa và để tôi không làm tổn thương đến cậu ấy.
Lại thêm một tháng trôi qua. Đã hơn hai tuần Quân không đến quán, chỉ có anh chủ quán ngồi ở cái bàn mà cậu ấy hay ngồi. Quân đang chuẩn bị đi du học. Nhật Bản, nơi cậu ấy đến có Đức. Đất nước xa lạ ấy có sức hấp dẫn thế đến thế sao? 
Tôi xin nghỉ ở quán tạm thời vì những bài kiểm tra giữa kì.  Một  tuần không gặp, tôi nhớ Quân, một nỗi nhớ dịu dàng, nhẹ nhàng len lỏi trong vô thức, nó khiến tôi giật mình mỗi khi nhận ra mình đang nhớ cậu ấy. Nhưng tôi cũng nhớ anh, một nỗi nhớ day dứt hằn rõ trong suy nghĩ, nó khiến tôi rơi lệ trong cả giấc mơ. Tôi sợ hãi chính cảm xúc của mình. Có lẽ tôi bị tâm thần thật rồi. Quân có đến kí túc xá tìm tôi vài lần, cậu nói rằng buồn chán không biết làm gì và cần một người bạn cùng ăn kem. Chúng tôi cùng ăn kem, cùng xem phim, cùng trò chuyện, chỉ là những câu chuyện phiếm mà trước kia khi cùng làm chúng tôi không có cơ hội nói với nhau. Chỉ đơn giản như thế. Rồi cậu ấy nói thích tôi, cậu ấy nói thích cái cách tôi nhìn cậu ấy. Tôi không bất ngờ vì điều đó, tôi còn biết trước chuyện này sẽ xảy ra. Không phải tôi tự tin, chỉ là cái cách cậu ấy đối xử với tôi đã nói lên tất cả.. Tôi chỉ mỉm cười, nói với cậu ấy rằng, tôi cũng thích một người bạn như cậu ấy, kịch bản này tôi cũng đã chuẩn bị sẵn, bởi tôi biết, tôi không thể nói với cậu ấy, rằng tôi yêu đơn phương một người khác, và tôi cũng thích cậu ấy nữa. Không, như thế không phải quá xấu xa ư? Tôi không thể trở nên xấu đi trong mắt cậu ấy được, cậu ấy đi rồi, ít ra tôi cũng nên để cho cậu ấy những kí ức tốt đẹp. Trái tim tôi đâu có rộng rãi gì, nó đâu thể chứa đến hai bóng hình? Quân nhìn tôi trong im lặng, có thể là ánh nhìn đau khổ vì bị từ chối, cũng có thể là sự oán trách của cậu ấy dành cho thái độ dửng dưng của tôi. 
“Nguyễn Thành Đức, em phải làm sao đây? Em, ngoài anh ra, giờ còn thích một người khác. Em ngày càng trở lên tham làm rồi. Cậu ấy cũng nói thích em, nhưng em lại không thể gật đầu. Ngay từ đầu cậu ấy đã là thế thân của anh, vậy là quá bất công phải không anh? Em không thể mang đau khổ của mình đặt lên vai người khác được. Em nhận ra mình rất nhớ anh. Nếu em nói vẫn chưa kết thúc, em vẫn yêu anh, vẫn tin anh là tình yêu tình duy nhất, đó chính là tình yêu mà em không thể từ bỏ dù anh đã rời xa, thì anh có giận em không?. Tình yêu vốn dĩ không công bằng, anh không cần phải đáp lại. Nếu như em có thể làm điều gì đó cho anh, chúc phúc cho anh, đó là vì em yêu anh. Em nhận ra rằng mình không thể kết thúc. Em vẫn yêu anh. Sự dịu dàng của người kia dành cho em, nhận được yêu thương, khiến cho em có một phút giây đuối. nhưng đó không phải là anh. Giá như anh có thể nghe thấy giọng nói của em lúc này gọi tên anh. Tại sao em lại yêu anh? Tình yêu đó em không thể kháng cự, chỉ biết từ từ cảm nhận rồi khổ đau. Em yêu anh. Vậy nên không thể bên anh như một người bạn. Không phải là em không chịu hiểu, chỉ là em đang chứng minh, em yêu anh. Em xin lỗi vì đã ích kỉ chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình, nhưng em không thể làm khác, em thật sự không thể giả vờ bản thân mạnh mẽ trước mặt anh được nữa. Xin lỗi ”
Quân sang Nhật, ngày cấu ấy đi tôi không ra tiễn. Tôi sợ sự ly biệt. Nửa năm trước, tôi tiễn anh. Chỉ có mình tôi, không một người thân hay bạn bè nào biết ngày anh đi, chỉ mình tôi biết. Anh hỏi có tôi, có biết tại sao ngoài tôi ra anh không cho ai biết ngày anh đi không. Lắc đầu. Tôi cũng thắc mắc, và còn chờ đợi, phải chăng anh đã nghĩ lại, thấy tôi cũng đáng yêu và nhận thấy anh nên đáp lại tình cảm tôi dành cho anh.
Blog radio  - Em là người duy nhất hiểu anh, là người mà anh có thể thoái mái tâm sự mà không phải lo lắng điều gì, là người anh luôn nghĩ đến đầu tiên mỗi khi vui hay buồn, vậy nên em là người duy nhất anh muốn nhìn thấy trước khi đi. Khi ah trở về, em đã đi làm rồi nhỉ? Liệu có thay đổi tới mức anh không nhận ra không? Anh thật sự rất tò mò. Hứa với anh, em sẽ luôn là người bạn tri kỉ của anh, được chứ?
Tôi nhìn anh, tôi thật sự quan trọng đối với anh như vậy sao? Anh coi tôi là bạn tri kỉ nên không thể nghĩ rằng, tôi yêu anh? Tôi cứ im lặng nhìn anh, cho tới khi có thông báo chuyến bay của anh sắp đến giờ xuất phát. Anh vừa bước vào của soát vé vừa nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời. Hình ảnh cuối cùng của anh trong tâm trí của tôi là nụ cười của anh khi anh thấy tôi gật đầu. Nụ cười luôn khiến tôi hạn phúc sao lúc này đây lại khiến trái tim tôi đau thế, này, tôi không sao thở nổi, tôi quay lưng và bắt đầu chạy như điên. Tôi, đôi khi vẫn mơ thấy nụ cười ngày hôm ấy.
Hè, cái nắng chói chang làm tôi không muốn ra khỏi phòng. Quạt mát như thế, hà cớ gì phải bò ra ngoài đường cho nắng gió hành hạ nhan sắc. Tài khoản facebook cũ tôi nhờ em tôi thình thoảng sử dụng để không bị lỡ mất những điều quan trọng. Tôi lập một tài khoản mới, add lại một số bạn bè thân quen, trừ một người. Tôi không quên, nhưng cũng không còn khóc trong mơ nữa. Một lần tôi tỏ tình với anh, rồi quay lưng bước đi, một lần tôi hứa sẽ làm bạn với anh tôi cũng mỉm cười quay lưng, lần này tôi lại nói với anh rằng tôi vẫn yêu anh, tôi thật sự đã chạy trốn. Quân vẫn liên lạc với tôi, một người bạn từng khiến trái tim tôi xao động, nhưng lại không thể khiến tôi hạnh phúc, không thể khiến tôi quên đi tình yêu đau khổ của tôi. Anh, có lẽ đã không còn nhớ tới em nữa, quên đi em như một cơn mưa thoáng qua. Là em yêu anh, chỉ có em yêu mà thôi. Tình yêu tự nó đến nhưng bản thân nó không thể rồi đi, thế nên đành cứ để mọi chuyện tự nhiên, không gượng ép trái tim mình nữa.
                                                                     ***
Năm học này phòng tôi được chuyển lên ở tầng ba. Tạm biệt tầng một với những ẩm ướt đáng ghét. Tôi thấy sợ mùi quần áo phơi thiếu nắng lắm rồi. Năm học cuối cùng của đời sinh viên, không thể cứ trải qua với cái mùi ẩm mốc đó được. Giờ tôi đang sống trong những ngày bình yên.
Buổi học đầu tiên lại là buổi của thầy thương mại. Thầy trở lại với một câu nói muôn thuở, “tình yêu là một dạng tâm thần”. Ôi thầy ơi... :(