Blog Tình Yêu : Truyện ngắn : Nhận ra điều giản dị

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / , Truyện ngắn : Nhận ra điều giản dị

Truyện ngắn : Nhận ra điều giản dị

| No comment

Blog tinh yeu lang man “Con người ta thường không nhận ra tài năng của bản thân cho đến khi có người khác nhận ra điều đó”. Tôi cũng tủm tỉm: “Có người không nhận ra mình là động lực lớn thế nào với người khác cho đến khi có ai đấy nói điều đó với họ”.

Tôi và chị Hai là chị em song sinh. Chị Hai sinh trước tôi một phút nhưng dường như chị có may mắn của cả hai người. Trong tất cả các bài kiểm tra, chị đều hơn tôi 0.5 điểm. Khi chúng tôi cùng thi vào đội tuyển học sinh giỏi Hóa, tôi thiếu 0.5 điểm và rớt, chị Hai vừa đủ điểm và đậu. Ba mẹ khen chị Hai, hàng xóm khen chị Hai. Chỉ khác biệt chút xíu mà tôi không hề được nhắc đến trong bất cứ lời tuyên dương nào. Chị Hai dễ thương và luôn vượt tôi trong hầu hết mọi chuyện. Tôi còn nghe kể về những lá thư tỏ tình nhét trong hộc bàn của chị, rồi chuyện chị được một công ty người mẫu chào mời. Dường như chỉ có chị là hữu hình, còn tôi thì lẩn khuất đâu đó.
Tôi không ganh tị vì chị Hai rất hiền và luôn đứng ra nhận lỗi thay mỗi khi tôi nghịch ngợm làm đổ vỡ đồ đạc. Sinh nhật hai đứa, tôi thích món quà nào, chị nhường cho tôi món đó. Tôi buồn, chị Hai bày trò hai đứa mặc hai bộ đồ giống nhau ra đường, lần lượt từng người nói chuyện với một người lạ, nhưng cùng nội dung câu chuyện. Khi người lạ đó tưởng rằng mình bị ảo giác thì chúng tôi phá lên cười và kéo nhau chạy đi mất.

Lên lớp Mười, tôi cắt tóc ngắn, tham gia câu lạc bộ vẽ truyện tranh. Chị Hai nổi bật trong trường như một cô gái hoàn hảo. Những lời bàn tán về một cô em lặng lẽ chẳng còn làm tôi bận tâm. Chị Hai duy trì thành tích học tập cực tốt, bằng khen và những giải thưởng chị đã đạt được gắn đầy tường. Tôi thì ngược lại khi những môn Toán, Lý, Hóa có dành cả đêm cặm cụi ôn bài vẫn không sao bì kịp tốc độ bài vở ở trên lớp. Và chuyện gì đến phải đến. Tôi rớt đại học, còn chị Hai đậu vào Y khoa với số điểm cao ngất. Tôi nhốt mình trong phòng ba ngày liền. Chị Hai luôn tìm cách lôi tôi ra khỏi phòng, nhưng tôi quá xấu hổ. Chị Hai đã trở thành sinh viên, còn tôi vẫn phải ôn thi lại. Tôi cảm thấy chán ghét chính bản thân mình.
Chị Hai bị ốm. Ba mẹ đi vắng, tôi ở nhà chăm sóc chị. Đáng lẽ phải gọi điện cho bạn chị để thông báo nhưng trong đầu tôi chợt lóe lên một kế hoạch. Sau khi cho chị uống thuốc hạ sốt, lấy cớ ra ngoài mua đồ, tôi lén mượn tạm bộ đồ của chị Hai mặc vô, đeo túi xách của chị, lấy thẻ sinh viên của chị và đến trường đại học Y. Tôi hào hứng như khi hai chị em chơi trò ăn mặc giống nhau hồi còn nhỏ. Tôi vào trường, đến lớp mà không gặp bất cứ khó khăn nào. Bạn của chị hơi ngạc nhiên khi thấy mái tóc ngắn của tôi, nhưng tôi nhanh chóng khỏa lấp rằng mình mới cắt. Khuôn mặt giống nhau như đúc đã giúp tôi “xâm nhập” thành công. Nhưng thế giới của chị Hai hóa ra không hề dễ dàng như tôi tưởng. Chị chỉ chơi thân với một số bạn thôi. Số còn lại, hoặc nói xấu sau lưng chị, hoặc ngưỡng mộ chị với hình ảnh được tô hồng. Một anh bạn cùng lớp lại gần hỏi chuyện:
– Em cậu đã lấy lại tinh thần chưa?
– Rồi… À… Chưa – Tôi ấp úng – Mà tớ đã nói gì về em gái tớ nhỉ?
Anh ấy kể tất cả những điều chị nghĩ về tôi. Hoá ra chị Hai nể phục tôi từ những điều rất nhỏ, như không hề kêu đau khi bị té toác đầu gối. Trong mắt chị tôi là cô gái mạnh mẽ, không bị ảnh hưởng bởi lời người khác nói thế nào. Chị ấy luôn thích tính cách thẳng thắn của tôi. Điều cuối cùng anh bạn chị Hai nói là “Hôm nay cậu có lấy trộm bức vẽ nào trước khi em cậu ném chúng vào sọt rác không?”. Tôi kiểm tra túi của chị Hai, quả nhiên có một cuốn sổ lớn kẹp toàn bộ những bức tranh tôi vẽ. Chị Hai đã dán chúng ngay ngắn, kèm theo những dòng cảm nhận của chị. Chắc chị để dành tặng chúng cho tôi, vì có thật nhiều những lời động viên “Em gái ngốc cứ tự nghĩ mình dở nhưng lại không biết có biết bao nhiêu thứ khiến người khác hâm mộ”. Tôi chạy xe về nhà với đôi mắt đỏ hoe.
Tôi dành một năm sau đó để luyện vẽ và thi đậu vào trường đại học Mỹ thuật. Tôi không nghe chị Hai hỏi gì về chuyện tôi đã giả dạng chị vào trường Y, nhưng tôi nghĩ chị biết vì chị cứ nhìn cuốn sổ dán tranh ngày một dày lên của tôi và cười tủm tỉm mãi. Khi tôi đã trở thành sinh viên và đoạt giải thưởng thiết kế, chị hay cười, bảo: “Con người ta thường không nhận ra tài năng của bản thân cho đến khi có người khác nhận ra điều đó”. Tôi cũng tủm tỉm: “Có người không nhận ra mình là động lực lớn thế nào với người khác cho đến khi có ai đấy nói điều đó với họ”.
Không rõ chị có hiểu đó chính là lời cảm ơn của tôi không, nhưng tôi thấy chị Hai cười tươi lắm.