Blog Tình Yêu : Sống đẹp : 7 ngày để hiểu những yêu thương

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Sống đẹp : 7 ngày để hiểu những yêu thương

Sống đẹp : 7 ngày để hiểu những yêu thương

| No comment

Blog tinh yeu Tôi nhẩm tính từng ngày trên cuốn lịch bàn bé nhỏ xinh xinh của mình, thầm nghĩ đến kỉ niệm hai năm quen nhau của tôi và Duy. Từ ngày chúng tôi quen nhau, vui vẻ có, giận hờn có, tất cả đã tạo nên một câu chuyện tình thật đẹp của chúng tôi. Chủ nhật tuần sau là chúng tôi quen nhau được đúng 2 năm.

****
   Đầu tuần.
  Tôi cứ ngỡ mình sẽ có một thứ hai thật yên bình, như những thứ hai bình thường khác. Đi học, và gặp Duy. Nhưng không, thứ hai bình lặng của tôi bị phá vỡ bởi một cô gái mang một cái tên: Kim. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Kim là một cô gái khá xinh với tóc nâu mềm bồng bềnh uốn lượn. Và ấn tượng thứ hai – quan trọng hơn – hình như Kim có quen biết với Duy. Nhưng không phải quen biết bình thường…
  Hỏi ra mới biết, Kim là bạn từ nhỏ của Duy.. Ba mẹ Kim và ba mẹ Duy cũng là bạn thân, ở hai ngôi nhà khá giống nhau trong cùng một khu phố, thế nên lúc nhỏ Kim và Duy đã là bạn rồi thân lúc nào không hay. Nghe đâu hồi đó Duy cũng có tình cảm với cô bạn. Nhưng tới năm lớp 9, Kim chuyển nhà nên cũng chuyển trường, từ đó không còn liên lạc. Cuối năm lớp 9, Duy trở thành gà bông của tôi. Không ngờ Kim lại quay về học cùng lớp với Duy và tôi, khi cả ba đang học lớp 11. Ngôi nhà gần khu phố của Kim từ xưa giờ cho thuê cũng lại có chủ.
  Ban đầu tôi khá ngạc nhiên và cũng xen lẫn chút hoang mang nữa. Không hẳn là vì ích kỉ, chỉ là tôi chưa bao giờ thấy Duy gần gũi với người khác giới như vậy, nhất là khi ở trước mặt tôi, và tôi cũng chưa bao giờ nghe cậu ấy kể gì đến cô bạn cả. Chẳng lẽ bên trong con người sôi nổi, dễ mến như Duy lại còn ẩn chứa nhiều bí mật tôi chưa biết hết?

*
Thứ tư.  Duy có vẻ không quan tâm lắm đến ngày kỉ niệm quen nhau dù tôi đang ấp ủ bao dự định trong đầu. Có thể do cậu ấy thích những gì đơn giản nên không quan tâm mấy đến những ngày kỉ niệm này nọ, cũng có thể cậu ấy đang chìm ngập trong niềm vui được gặp lại Kim.
  Ở trường, trước giờ học, giờ ra chơi, thậm chí là tan học nữa, tôi và Duy luôn đi chung với nhau. Nhưng giờ lại có thêm một người nữa. Những lúc nhìn cậu ấy thì thầm vào tai Kim, những lúc cậu ấy tét mũi Kim vì một câu nói đùa vô hại, tim tôi như đập hẫng mất một nhịp. Đột nhiên nhìn Duy, tôi thấy cậu ấy ở gần quá mà xa quá. Có lẽ tôi vẫn chưa hiểu hết về cậu ấy như Kim.
  Tôi ngày càng thêm hoang mang và uất ức vì phát hiện ra thêm một điều nữa. Kim luôn biết hết mọi bí mật của Duy, từ nhỏ đến giờ, trong khi tôi lúc này ( và chắc cũng chẳng bao giờ) có thể biết được. Có những chuyện Duy chỉ có thể nói với Kim… Nghĩ đến đó, những giọt nước mắt chảy tràn mà tôi không biết làm sao để ngăn lại. Nỗi sợ sẽ đánh mất Duy khiến tôi ngồi lì trong phòng suy nghĩ hàng giờ liền, mặc cho bầu trời ngoài khung caử sổ đã dần trở nên sẫm màu.
Thứ năm.
  Còn ba ngày nữa. Nhưng hình như Duy vẫn chẳng nhận ra. Thậm chí cậu ấy còn quan tâm đến Kim nhiều hơn. Chúng tôi bắt đầu như một bộ ba thân thiết, mặc dù giữa tôi và Duy đang xuất hiện lằn ranh và tôi bắt đầu cảnh giác với Kim nhiều hơn, nhưng cậu ấy không để ý. Không lúc nào chúng tôi đi với nhau mà không có Kim. Cả những chiều cupcake ngọt lịm, cả những tối café lộng gió. Tất cả đều có Kim đi cùng. Tôi vẫn luôn cảm thấy mình là người thừa trong mắt Kim và Duy. Một cảm giác e sợ ngấm ngầm vào tâm trí tôi. Cái cảm giác sợ mất đi người mình yêu thương nhất thật nhanh chóng sau tất cả những gì chúng tôi cùng cố gắng…
  Nhưng Duy là người biết cách làm tôi cảm thấy yên lòng. Đôi khi bắt gặp đôi mắt buồn của tôi, Duy chỉ mỉm cười và cầm tay tôi xiết nhẹ. Chỉ đơn giản thế thôi, nhưng lòng bàn tay ấm nóng của cậu đã cho tôi một cảm giác yên bình như đang trôi bền bồng trong biển mật ngọt vậy. Tôi khẽ mỉm cười và len lén hôn lên má Duy. Có lẽ tôi đã suy nghĩ nhiều quá.
*
  Thứ sáu.
 Blog tinh yeu cam dong nhat  Mọi kế hoạch của tôi dường như đã hoàn tất. Nhưng Duy thì vẫn chưa hề có chút động tĩnh nào. Cái cảm giác hoang mang tôi cất vào đáy tim giờ lại lộ ra ngoài, khi tôi bắt gặp nụ cười nhẹ nhõm và thân thương biết mấy khi Duy nhìn Kim cười. Nhất là sáng nay, khi chúng tôi đang nói chuyện dưới tán cây bàng, những chiếc lá thu rơi đậu cả lên vai Duy. Khi tôi chưa kịp làm gì thì Kim đã đưa tay gạt nhẹ những mảnh lá trên vai Duy, như một người bạn gái quan tâm đến bạn trai của mình. Tôi, người… chậm tay hơn, đành ngậm ngùi thu tay về giấu vội sau lưng, khẽ nở ra nụ cười gượng gạo. Tim tôi sao đau quá. Cũng mới hôm qua thôi, tôi vừa xem một bộ phim có nội dung khá giống câu chuyện của tôi. Nó cũng kể về một đôi gà bông luôn yêu nhau thắm thiết, nhưng người tình xưa cũ của chàng trai trở về. Cuối cùng thì chàng trai và người tình cũ đến với nhau và người còn lại đứng từ xa mỉm cười. Có lẽ ngay từ đầu tôi ( và chắc cả cô gái trong phim nữa) đều biết trước điều gì sẽ xảy ra, vì cô gái chỉ là vật thế thân cho chàng trai lúc cô đơn, người tình cũ mới là tình cảm bền lâu mãi mãi.
  Duy vẫn vậy. Vẫn vui đùa với Kim và vẫn dịu dàng với tôi. Nhưng tôi ngầm cảm nhận có chút gì kì lạ giữa hai người. Những nụ cười và cử chỉ ấm áp của Duy dường như chỉ để tôi thêm an lòng, để tôi không để ý những hành động giản đơn nhưng chất đầy những yêu thương khi đi bên cạnh Kim. Nhìn hai người đi bên nhau, thật yên bình và hạnh phúc, tuyệt nhiên không có chỗ nào dành cho tôi.
  Đêm, tôi vùi đầu vào trong chăn, đọc đi đọc lại những dòng tin nhắn từ trước đến giờ, trong 2 năm, dù bộ nhớ của điện thoại có đầy đến đâu tôi cũng không xóa bớt 1 tin nào của Duy. Sao mà khác xa nhau quá. Những tin nhắn ngày ấy luôn ấm áp và ngập tràn những yêu thương, còn những tin nhắn gần đây luôn vội vàng, mệt mỏi. Vừa nãy tôi có nhắn một cái tin cho Duy, nhưng cậu ấy không trả lời. Tôi ném cái điện thoại ra xa, giấu mặt vào trong chăn, khóc rưng rức. Có lẽ cái điện thoại bị tôi ném đi mạnh quá rồi bị mát dây, nó nhấp nháy liên hồi, hiện lên màn hình là hình chụp tôi và Duy khi hai đứa cùng ăn kem trong ngày đông Sài Gòn. Hai đứa cùng cười hạnh phúc dù ê buốt cả răng.
*
  Thứ bảy.
  Tôi đứng muốn rụng chân mà không thấy Duy đến đón. Bất chấp cái lười và cơn buồn ngủ cứ níu giữ tôi lại trong chăn ấm, bất chấp cả đôi mắt gấu trúc sưng vù vì khóc quá nhiều, tôi vẫn cố tình đợi Duy sớm hơn dự định. Để nói hết tất cả những gì mà tôi trăn trở suốt cả tuần nay. Tôi muốn xác định lại thật kỹ càng tình cảm của Duy vì không  muốn một chút nhỏ nhặt mà dẫn đến tan vỡ khi còn 1 ngày nữa là tròn 2 năm của 2 đứa. Nhưng nửa tiếng rồi cậu ấy vẫn chưa đến. Bình thường đến giờ này, cậu ấy sẽ đến chở tôi đi học. Từ thứ ba tuần này thì có thêm Kim, cậu ấy sẽ cùng Duy đến nhà tôi. Duy chở tôi, còn Kim thì đạp xe song song bên cạnh. Thế mà đến giờ vẫn chưa thấy Kim lẫn Duy. Đã khá trễ nên tôi đành trở vào nhà nhờ mẹ đưa đi. Cũng là con đường đó mà sao hôm nay tôi thấy thật dài, lòng vừa buồn vừa có chút lo lắng, không biết cậu ấy có bị sao không nữa.
 Nhưng nỗi lo của tôi chợp tắt khi bước xuống xe, thay vào đó là cảm giác vừa an tâm vừa giận dữ. An tâm vì cậu ấy hoàn toàn khỏe mạnh, không hề có vẻ gì là mệt mỏi đến độ không đến nhà chở tôi đi học. Giận dữ vì sau lưng cậu ấy, người ngồi trên xe không phải là tôi mà là cô ấy. Cái tên vô cùng quen thuộc liên tục nhấp nháy chạy xung quanh não tôi. Kim. Hóa ra, lý do cậu ấy không thể đến đón tôi là vì bận chở Kim đi học!
  Tôi làm mặt lạnh với Duy cả ngày hôm nay. Tôi giận Duy một chút vì cậu ấy không biết cậu ấy đã mắc lỗi gì, giận nhiều hơn vì cậu ấy hoàn toàn phớt lờ tôi để dành cả ngày thì thầm thủ thỉ với Kim, nhưng tôi giận rất nhiều vì những lời Duy đã nói với tôi khi tôi lên tiếng phàn nàn cậu ấy.
  _ Dường như dạo này cậu quan tâm đến Kim hơi bị nhiều á? Có chuyện gì xảy ra mà các cậu không thể nói cho tớ biết được sao? – Tôi hẹn Duy ra bãi đất trống sau trường để “ nói chuyện phải trái”.
  _ Ừ. Có những chuyện tớ chỉ có thể nói với Kim và cũng có những chuyện Kim chỉ có thể nói với tớ.
  _ Ừm, ví dụ như là chuyện các cậu lén lút nối lại tình cũ, và cậu chở đến nhà Kim chở cậu ấy chứ không phải tớ, mặc cho tớ đã chờ cậu hơn nửa tiếng đồng hồ?
  Duy sững lại, nhìn chằm chằm vào tôi. Haha, hình như cậu ấy có hơi bất ngờ một chút. Có lẽ vì cậu không nghĩ rằng tôi sẽ phát hiện ra cái gọi là bí mật giữa 2 người à? Duy ơi, hình như cậu xem thường gà bông của cậu nhiều quá.
  _ Cậu ích kỉ thật. Tớ chỉ giúp Kim vì cô ấy là bạn thân nhất và tốt nhất của tớ. Tớ không ngờ cậu lại có những suy nghĩ nhỏ nhen như vậy.
  Sốc toàn tập. Cái gì? Bây giờ thì cậu ấy lại quay ra đổ lỗi tôi à? Còn bảo tôi ích kỉ, còn mắng tôi nhỏ nhen? Vì Kim ư? Hàng vạn câu hỏi vì sao quay quanh đầu khiến tôi không thể nào kìm được những giọt nước mắt chực trào nơi gò má. Cái đầu ngốc nghếch này chợt hiểu ra, nếu cậu ấy đã muốn như vậy, bản thân tôi cũng không còn cách nào níu kéo được đâu…
  _ Vậy, để dễ dàng hơn, chúng ta hãy kết thúc tại đây. Để cùng bắt đầu một câu chuyện mới, dù ngày mai là kỉ niệm 2 ngày mình quen nhau. Nhưng tớ đã không còn hi vọng nữa rồi. Cậu có thể đến với Kim.
  Tôi thật là ngu ngốc, đã biết cậu ấy thay đổi rồi mà vẫn cố nhắc lại cái ngày chết tiệt đó, để làm gì chứ, để níu kéo cậu ấy sao? Sắc mặt Duy có chút tái xanh, lặp lại câu nói một cách vô thức:
  _ Ngày mai ư? Tớ… đến với Kim à? Cậu đang đùa ấy hả?
  _ Trong trường hợp này, tớ có thể nói chơi sao?
Rồi tôi quay bước bỏ chạy, bất chấp tiếng Duy đuổi theo mình, hoang mang và tuyệt vọng. Tôi vừa chạy vừa nức nở khóc. Khóc thật to. Trái tim tôi như hàng vạn mũi kim đâm phải, đang rỉ máu từng ngày. Lời chia tay nói ra khi chỉ còn 1 ngày nữa là kỉ niệm, nhưng còn lý do nào để tôi níu giữ lại không? Cậu ấy cần phải thừa nhận đúng lúc tình cảm của mình, và đây chính là lúc thích hợp. Vẫn biết là vậy, nhưng sao trái tim tôi lại đau quá. Sao tôi lại khóc nhiều như vậy? Chợt đến giờ tôi mới nhận ra mình cần Duy như thế nào, và thích cậu ấy như thế nào.

  Sáng chủ nhật trong lành.
  Tôi dậy thật sớm và việc đầu tiên tôi làm là đến gần tấm lịch bàn. Trái tim đỏ xinh xinh khoanh tròn ngày chủ nhật hôm nay đánh dấu ngày gần như quan trọng nhất trong năm của mình. Tôi khẽ mỉm một nụ cười tê dại, cảm thấy lòng mình đau tê tái. Tôi giơ tay toan xé tờ lịch bàn ấy đi nhưng tiếng chuông cửa đã làm gián đoạn ý đồ nảy ra trong đầu.
  Khi cảnh cửa sắt nặng nề được mở ra, tôi vô cùng ngạc nhiên khi đứng trước mặt tôi là một bóng hình quen thuộc. Là Kim. Ánh mắt tôi vô thức tối tăm lại.
  _ Có gì không?
  _ Tớ nghe Duy nói cậu và cậu ấy đã chia tay.
  Thu thập tin tức nhanh nhỉ. Cô ấy đến đây để khẳng định chủ quyền của mình sao?
  _ Ừ, cậu có thể làm tất cả những gì cậu muốn. Ở bên Duy, và không có tôi xen vào.
  _ Thôi nào Liên. Đừng suy nghĩ như vậy, không phải như cậu nghĩ đâu, tớ…
  _ Cậu đừng nói nữa! Đó chỉ là lời ngụy biện giả tạo thôi.
  _ Dù cậu có nghĩ như thế nào, thì Duy vẫn thực sự yêu quý cậu. Cậu không biết hôm qua Duy đã về nhà với tâm trạng như thế nào đâu. Cậu có thể nghĩ về tớ như thế nào cũng được. Nhưng đừng vì những lý do ngớ ngẩn ấy mà làm đau Duy. Cậu ấy không đáng để bị cậu đối xử như vậy.
  _ Tôi đã làm gì cậu ấy chứ? Chẳng phải là tôi luôn đứng ngoài nhìn các cậu vui vẻ với nhau sao? Chẳng phải cũng là tôi đứng chờ cậu ấy nửa tiếng hơn, lo lắng cho cậu ấy, để rồi nhìn thấy cậu ấy chở cậu đi học vô cùng tình cảm hay sao. Đừng giấu tôi, tôi biết rõ là cậu rất, rất thích Duy, không hề thua kém cái cách mà tôi thích cậu ấy…
  _ ….
  Ngay lập tức, Kim đỏ mặt và trở nên im lặng. Mọi biểu hiện bối rối và cứng nhắc của cô bạn xinh đẹp đều được thu hết vào ánh mắt pha chút giễu cợt của tôi. Tuy cô cố tỏ ra cô và Duy chỉ là bạn bình thường, nhưng một linh cảm rất – chi – là – con – gái đã nói cho tôi biết điều đó. Có lẽ đó cũng là nguyên nhân lớn nhất cho nỗi sợ của tôi. Xung quanh chúng tôi bỗng lặng im bất thường, chỉ có tiếng gió lùa vào những tán cây. Thời gian như ngừng trôi. Đúng vào thời khắc tôi nghĩ cô bạn sẽ phủ định tình cảm của mình thì Kim lại ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to nhìn tôi đăm đăm, không hề e ngại:
  _ Đúng, tớ thích Duy. Nhiều như cậu. Nhưng tớ không nghĩ là mình sẽ cướp cậu ấy, từ tay cậu. Đó không phải mục đích chính đưa tớ trở về đây, và gặp lại cậu ấy. Vì tớ quý mến cậu, và vì Duy cũng thích cậu thật nhiều.
  Thở sâu vào như để có thêm dũng cảm để nói ra, Kim chậm rãi:
  _ Tớ và Duy thân nhau từ nhỏ. Khoảng thời gian ở bên nhau, tớ vẫn luôn lầm tưởng rằng mình chỉ quý mến Duy như quý mến một người bạn thông thường. Nhưng đến khi bố mẹ tớ chuyển nhà đi, xa cậu ấy rồi, tớ mới biết mình nhớ cậu ấy nhiều như thế nào. Tớ chủ động nối lại liên lạc với cậu ấy. Theo thời gian, tớ và Duy lại ngày càng thân thiết, tình cảm của tớ qua đó cũng lớn dần lên. Tớ cũng từng hi vọng biết đâu cậu ấy có tình cảm với tớ…
  _ …
  _ Nhưng sau này cậu ấy kể cho tớ nghe việc mình đã có một người bạn gái. Tớ rất buồn, hôm ấy tớ đã khóc rất nhiều, nhưng tớ biết mình vẫn chưa đủ can đảm để rời xa Duy. Thế là tớ chọn cách ở bên cậu ấy, như một người bạn...
  _ Vậy thì lý do cậu quay về đây…?
  _ Không phải như cậu nghĩ. Tớ chưa bao giờ có ý định sẽ trở về gặp Duy, cho đến khi mẹ tớ nói rằng nhà tớ sẽ sang định cư tại Úc, tớ sẽ học lớp 12 ở đó và ghi danh vào một trường đại học theo sở nguyện. Có thể tớ sẽ không về Việt Nam nữa. Tớ biết thời gian không còn nhiều, và tớ nằng nặc muốn trở về, ở bên Duy trong những năm tháng cuối cùng ở lại Việt Nam. Thật mừng vì ba mẹ tớ đã đồng ý...
  _ Duy biết chuyện này không?
 Blog tinh yeu lang man  _ Cậu ấy chỉ biết vào trước cái hôm mà cậu ấy chở tớ đi học. Sau hôm ba đứa đi chơi với nhau, tớ không muốn rời Việt Nam, không muốn xa cậu và Duy. Tớ đã rất buồn, tớ đã nói điều đó với Duy, và đã khóc rất nhiều. Duy đã an ủi tớ, và cậu ấy hứa là sẽ cho tớ cảm giác thật hạnh phúc, cho tớ làm tất cả những gì tớ muốn làm, để tớ không phải hối tiếc khi rời xa Việt Nam. Cậu biết không, điều tớ muốn nhất vào lúc này, chính là được cậu ấy chở đi học, như cậu Vậy, chỉ một lần thôi… Và cậu ấy đồng ý, nói rằng sẽ sang nhà tớ chở tớ đi học vào sáng hôm sau, dĩ nhiên là đã nhắn tin cho cậu. Khi cậu tỏ thái độ giận dỗi, cậu ấy đã rất là buồn. Cậu có thể tin hay không vào câu chuyện tớ kể, nhưng cậu phải tin rằng cậu ấy yêu thương cậu, tớ cũng rất mến cậu, thế nên tớ không bao giờ có ý định chia rẽ cả hai.
  _ Khoan, cậu nói rằng, Duy đã nhắn tin cho tớ? Tớ không nhận được bất kì tin nhắn nào cả!
  _ Chắc chắn là có mà. Chính tớ đã ở đó.
  Tôi chạy thật nhanh vào nhà, gần như xông thẳng vào phòng mình. Cái điện thoại bị tôi ném tối nọ vẫn nằm nguyên trên sàn, và màn hình thì tắt ngúm, mở thế nào cũng không lên. Vậy là, sau cú va chạm mạnh, nó đã bị hư mà tôi thì lại không nhớ. Tất cả chỉ là hiểu lầm. Tôi đã quá ích kỉ.
  Hãy còn đang thẫn thờ vì hối hận, tôi nghe tiếng Kim lanh lảnh gọi từ dưới nhà:
  _ Liên ơi, xuống đây! Duy đến rồi nè!!!!!!!
  Chạy như bay xuống dưới nhà.
  Duy đứng đó, cũng ngỡ ngàng không kém khi nhìn thấy Kim đứng trước cửa nhà tôi, không biết từ lúc nào. Nhưng tôi không để tâm. Lao vào ôm cậu ấy thật chặt, tôi nức nở:
  _ Tớ xin lỗi. Điện thoại của tớ… nó bị hư…
  Tiếng Duy cười thật ấm, và giòn tan. Bên cạnh tôi, Kim cũng đang mỉm cười. Nắng reo vui, múa may nghịch ngợm, đậu lại nơi chiếc răng khểnh nhỏ xinh của Kim, mái đầu của tôi và bờ vai ấm áp của Duy. Xung quanh chúng tôi như có hàng vạn tia nắng rực rỡ…
  Tôi đã trải qua một tuần ngập tràn lo sợ, hoang mang, cả nước mắt nữa. Nhưng chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, tôi đã nhận ra tình cảm mình dành cho Duy hai năm qua mãnh liệt như thế nào. Và tôi nghĩ mình cần phải học cách tin tưởng người mình thương yêu. Tự hứa mình sẽ không hồ đồ như thế nữa, tôi hạnh phúc nắm tay Duy, với Kim đi song song bên cạnh, bước qua con đường đầy nắng đẹp, với gió vẫn mải miết hát ca. Bảy ngày thôi, tôi đã nhận ra nhiều điều. Hơn hết, tôi nhận ra mình thích Duy thật nhiều và tình cảm Duy dành cho tôi cũng nhiều như vậy. Và tôi tin rằng Kim sẽ tìm được một nửa của mình.Tất cả cứ như một giấc mơ…