Blog Tình Yêu : Truyện ngắn : Chuyện tình giữa nàng giao sữa và chàng cắt tóc

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Truyện ngắn : Chuyện tình giữa nàng giao sữa và chàng cắt tóc

Truyện ngắn : Chuyện tình giữa nàng giao sữa và chàng cắt tóc

| No comment


blog tinh yeu lang mang Một buổi sáng như mọi ngày lại bắt đầu, tiếng chuông leng keng của cô nàng giao sữa lại rộn ràng khắp góc phố nhỏ.
Mái tóc bob bay bay theo từng nhịp xe.
Nụ cười đầy năng lượng trên khuôn mặt tròn đáng yêu.
Mọi người đã quá quen với tiếng chuông của cô mỗi sáng, các bác dậy sớm tập thể dục ra sớm để lấy sữa trước cửa nhà. Cô cúi chào lễ phép với họ.
Từ trong salon tóc, An mặc áo ba lỗ trắng cùng quần short, mặt còn chưa tỉnh táo lắm, ra mở cửa lấy sữa cho anh chủ đang réo ầm trong nhà tắm. Lão ấy luôn muốn được uống sữa ấm vào mỗi sáng sớm.
An dụi dụi mắt, hai tay xoa xoa, vì ngoài trời sáng sớm hơi lạnh. Chợt giật mình nhìn cô gái tóc bob đang cười với mình, nhìn thật tươi tỉnh vào buổi sáng. An vô cùng ngưỡng mộ.
“Anh mới đến đây à?” Cô gái hỏi.
An gật gật đầu.
“Chúc anh một ngày vui vẻ nhé” Cô gái đạp xe đi tiếp, tiếng chuông vẫn vang.
“Đứng làm gì ngoài đây lâu dữ vậy mày? Nhìn gì mà ngơ ra đó?” Tiến đưa tay đập đầu An.
“Nè, sữa của ông đây, mới sáng sớm làm gì tru tréo trong phòng tắm ghê vậy. Tui ra lấy sữa cho là may còn đánh” An đặt hai bình sữa vào tay Tiến.
“Sao nhỏ đó biết em mới chuyển đến thế?” An hất mặt ra dấu.
Tiến nhìn theo “À, nhỏ đó hả? Đến đây chơi hoài mà, khu này ai mới ai cũ em ấy biết hết. Tóc của em ấy là tao hớt đấy, thấy đẹp không?”
“Cũng được, mà thôi còn sớm, em tranh thủ đi ngủ tiếp đây” An chạy vào trong.
“Sắp mở quán tới nơi. Không được ngủ nữa, đứng lại” Tiến cầm hai chai sữa đuổi theo.
Đều đặn mỗi sáng, An lại bị ông anh họ réo ra cửa lấy sữa hộ. Ngày nào cũng nhận được lời chào buổi sáng từ cô nàng giao sữa.
“Này em tên gì vậy?”
“Anh hỏi em á?” Cô nàng giao sữa đưa tay chỉ vào mình.
An gật đầu “Ở đây đâu còn ai nữa đâu”
“Em tên Quế Chi, còn anh?” Quế Chi hỏi lại.
“Anh là An Ấm Áp, khi nào lạnh cứ tìm đến anh nhé” An đùa.
“Có phải lò sưởi đâu chứ, anh lo cho anh đi kìa, ấm áp gì mà trời mới thế này đã co ro. Thôi chào anh, hẹn lần sau gặp” Quế Chi tạm biệt rồi tiếp tục đạp xe đi.
Khách hàng của salon tóc phần lớn là các khách hàng nữ. Mới chuyển đến đây nên An vẫn chưa hớt tóc nhiều cho khách hàng lắm, chủ yếu là tư vấn cho họ. An thấy các nhân viên ở đây không là nhân viên nữ thì cũng không được nam cho lắm. Nghĩ đến đây, An mới chột dạ thấy ông anh họ mình hình như cũng không còn nam tính như xưa, từ điệu bộ tay đến cử chỉ, mà đặc biệt là trang phục có phần hơi ôm quá.
“Này, em hỏi thật hình như từ khi anh ra ngoài này, anh bị vấn đề gì về …” An ngập ngừng.
“Mày nói tao càng lúc càng gay đúng không?” Tiến chêm ngay.
“Dạ, đúng rồi, em nhìn mấy ngày nay rồi mới dám nói đó” An thật thà.
“Đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi mày ơi, thực tế tao vẫn bình thường. Chỉ là làm nghề này mình hơi ẻo lả xíu, khách hàng lại nghĩ mình có tài, khách hàng nữ lại tin tưởng hơn đấy. Lại còn dễ trò chuyện với mình hơn đó” Tiến giải thích.
“Thật đó hả? Anh đừng lừa em” An nghi ngờ.
“Mày không tin, để hôm nào thử rồi biết. Chú mày kinh nghiệm sống còn ít lắm” Tiến vỗ vai An.
Một hôm, khi An đang làm tóc cho một phụ nữ trung niên, bà bảo dừng lại, gọi Tiến đến.
“Sao vậy cô, thằng này làm không vừa ý cô à?” Tiến hỏi.
“À không phải cháu. Tại như thế này, cô nói thật chú nhà hay ghen lắm. Cô hay đến đây là vì các cháu toàn nữ với lại toàn nữ tính. Cậu này thanh niên sừng sững thế này cô sợ chú nhà biết sẽ không thích.” Bà cô nói thật.
An đứng đơ, không hiểu cái lý lẽ gì kỳ cục thế không biết. Tiến ra hiệu cho An ra chỗ khác để Tiến làm cho bà cô.
“Mày thấy chưa, tao nói rồi mà. Mày cũng học tao mà dẹo đôi chút đi cho khách hàng tin tưởng. Thật đấy, đây là kinh nghiệm bất hủ mà các anh khác truyền cho tao đó, kệ cứ làm người ta tưởng như thế là được” Tiến nói với An lúc hai anh em ăn cơm.
“Còn cái thể loại đó nữa sao? Thật đúng là nhảm nhí hết sức tưởng tượng mà, tự nhiên phải đánh giá qua khả năng chứ sao lại đánh giá cảm tính qua giới tính người ta thế” An thở dài.
Quả thật lời Tiến nói có hiệu quả, nhiều ngày sau, với giọng nói nhẹ nhàng, vài cử chỉ mà An cho có phần kệch kỡm lại lấy lòng được khách hàng, họ thoải mái trò chuyện với An, họ để An làm tóc mà không than vãn gì.
Nhiều người nhiệt tình còn định giới thiệu bạn trai cho An, An chỉ biết cười ậm ừ cho qua, nổi hết da gà.
Buổi sáng dậy sớm, mở cửa salon An thấy Quế Chi ngồi trước bậc thềm
“Sao mới sáng đã ngồi đây rồi?”
Quế Chi gật đầu chào An “Em định gửi trả anh Tiến mấy cuốn tạp chí hôm trước anh ấy cho em mượn. Em giao hết sữa rồi nên định ngồi đây nghỉ xíu đợi anh Tiến luôn”
 blog tinh yeu cam dong nhat “Anh ấy tối qua đi chơi ở lại nhà bạn rồi” An nói rồi khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Quế Chi.
“Vậy lát anh trả dùm em nhé. À mà anh ở trong Nam mới ra đây đúng không?” Quế Chi nhìn An.
An gật đầu “Đúng rồi, anh ra đây mới được vài tuần, chưa biết nhiều”
“Giọng con trai miền Nam nghe dễ thương” Quế Chi đưa hai tay áp má.
An cười tít mắt “Thật đấy hả? Cảm ơn em nhé. Trong nam các bạn nữ lại cuồng giọng con trai Hà Nội, nghe ấm áp”
“Chắc nghe mãi thành quen em thì thấy giọng nam lạ lạ, nghe thích thích. Lúc anh Tiến mới ra nghe anh ấy nói chuyện em cũng thích lắm. Giờ thì có pha chút hơi ngoài này rồi. Mà sao anh lại chọn ra ngoài này làm thế? ”. Quế Chi tò mò.
“À, trước kia ở trong nam anh cũng làm nghề này rồi, anh Tiến rủ rê anh ra đây. Ông ấy kêu đã có cơ sở khá ổn nên gọi anh ra hai anh em cùng làm, ở mãi một chỗ cũng chán nên anh đi ra đây. Này anh có 2 giải thưởng về làm tóc rồi đó” An khoe.
“Giỏi vậy, vậy để hôm nào em gọi bạn tới thử tay nghề của anh” Quế Chi hào hứng.
“Luôn sẵn lòng, anh sẽ tính giá ưu đãi cho mấy đứa” An hứa.
“À mà em đang là sinh viên à? Sáng nào cũng đi giao sữa thế này vất vả thật, sinh viên xa nhà cố gắng ghê.” An có chút thương cảm.
“Dạ em đang là sinh viên, mà em không phải sinh viên xa nhà đâu, nhà em ở gần đây mà. Bố mẹ em đều là giáo viên cả, anh trai em thì đang là kỹ sư, em là con gái út nên cả nhà vẫn cho tiền tiêu vặt đều đấy” Quế Chi nói.
“Nhà em ổn định vậy, em còn phải đi làm thêm nữa á?” An thắc mắc.
“Dạ em muốn kiếm chút tiền riêng, gây quỹ cho mấy trẻ em nhỏ nhà ở ven sông. Bố mẹ chúng là dân lao động nhập cư, nên chúng tội nghiệp lắm. Ngoài em còn nhiều người bạn nữa, chúng em làm thêm ngoài giờ học để giúp những đứa trẻ đó” Quế Chi nói về công việc của mình.
“Thì ra là vậy, khi nào cho anh tham gia với nhé” An đề nghị.
“Chúng em thường đi đến đó vào dịp cuối tuần, nếu anh rảnh cùng đi chung nhé”
“Trời ơi, mới sáng sớm hẹn hò trước cửa nhà tui vầy nè” Tiến đùa khi thấy An và Quế Chi.
Quế Chi vẫy tay chào Tiến “Em tới trả anh mấy cuốn tạp chí, cảm ơn anh nhé”
“Không có gì, thích cuốn nào cứ đến lấy. Anh còn cả đống trong kia kìa” Tiến chen vô ngồi giữa đưa tay xoa xoa tóc Quế Chi “Dạo này không chăm sóc tóc hay sao mà khô quá vậy hả? Hôm trước anh đã chỉ cho mấy cách chăm tóc bóng khỏe nhanh rồi mà, sao không áp dụng?”
Quế Chi cười xòa “Tại em đi học bận quá nên…”
“Cô đừng có lý do, hôm nào tới đây anh chăm sóc cho” Tiến quàng vai Quế Chi.
“Dạ, vậy hôm sau em đến nhé. Giờ em về chuẩn bị đi học đây” Quế Chi đứng dậy, chào Tiến, An rồi leo lên xe đạp dễ thương của mình.
“Này, anh thân thiết với Quế Chi nhỉ?” An chống cằm nhìn Tiến.
“Haha, em ấy cứ tưởng tao bị gay thiệt nên cứ vô tư thoải mái, không đề phòng gì hết á” Tiến đứng dậy.
“Trời coi bộ chiêu này của ông thật là thâm, lợi dụng giới tính mưu lợi cho bản thân” An cũng đi theo vào trong.
Vài hôm sau, Quế Chi đến tìm An
“Hôm nay có hứng gì mà đến tìm anh vậy kìa?”
“Dạ hôm trước anh nói khi nào có đi đến thăm mấy em nhỏ ở ven sông thì rủ anh, mai cuối tuần anh rảnh không đi chung với em”
An không nghỉ là Quế Chi đến rủ đi thật “Mai rồi hả? Được được, thế anh có phải chuẩn bị gì không?”
“Vâng, em định nhờ anh đến cắt tóc cho mấy em ở đấy” Quế Chi nhờ.
“Đồng ý luôn, để anh chuẩn bị dụng cụ. Lâu rồi mới có dịp đi hớt tóc miễn phí.” An tỏ ra hào hứng.
“Vậy mai 6h30 em sẽ đến đây dẫn anh đi nhé, anh chỉ cần chuẩn bị dụng cụ cắt tóc là được” Quế Chi dặn dò.
“Đi đâu mà vui quá vậy, cho anh đi với” Tiến chêm vào.
An quay lại thấy Tiến đang đi tới“Đi cắt tóc cho mấy nhóc ở ven sông đó, anh đi không?”
Tiến cười giả tạo “À à, ừ ừ,….vui lắm đấy….mà mai anh bận rồi…tiếc ghê”
“Sao anh kêu mai rảnh ngủ nguyên ngày cho đã mà” An nhắc lại.
Tiến ấp úng “À thì, mới có việc. Mà mày cứ đi cho biết, tao đi vài lần rồi…”
“Tự nhiên ông bị làm sao thế, như thể bị mắc gì trong họng vậy” An suy đoán.
“Anh mới đi có một lần chứ mấy, đi đâu vài lần. Mà cũng từ lâu lắc rồi” Quế Chi nói.
“Thôi thôi, hai đứa mai đi chơi vui đi anh bận nhé. Hẹn lần sau nhé” Tiến lãng đi chỗ khác.
Quế Chi cũng chào An và hẹn gặp hôm sau. Sau nhiều câu ậm ờ của Tiến, An thấy có chút kỳ lạ.
An và Tiến bắt xe bus ra ngoài thành, xuống xe đi bộ một đoạn khá xa. Khi gần đến nơi, đã nghe tiếng song dập và hơi nước mát từ phía sông. Những ngôi nhà bè thô sơ trên sông đã xuất hiện. Nhiều ngôi nhà lụp xụp, che chắn tạm bợ trên những chiếc thuyền neo đậu ở bờ sông. Những người dân quanh năm sống nhờ vào nguồn lợi từ thiên nhiên, không có đất canh tác, dựng nhà. Chỉ sống tạm bợ qua ngày trên những ngôi nhà thế này, biết bao đứa trẻ cũng lớn lên từ đó.

Lũ trẻ đã đợi An và Tiến từ lâu, thấy An chúng mừng rỡ chạy đến.
“Ai đây chị An?”
“Anh này hôm nay sẽ hớt tóc cho mấy đứa đó”
“Ôi mừng quá” Bọn trẻ reo lên.
“Anh ơi anh đẹp trai quá, hệt như mấy anh Hàn Quốc cơ đấy, anh gì mà Kim Sâu Bao hay sao ấy” Một đứa bé gái nói với An
An cười tít mắt.
“Đợt trước có anh kia đẹp trai hơn anh luôn kìa. Đến hớt tóc cho tụi em, mà đến có mỗi một lần. Lần đó mấy thằng này rủ ảnh đi câu cá, một hồi ảnh trượt chân té xuống sông, tụi em phải nhảy xuống lôi lên. Nước chỗ đó thấp tè à, mà ảnh cũng xém chết đuối” Một đứa khác hồn nhiên kể lại.
An nghe là biết chúng đang kể về Tiến, thảo nào mà lão không dám đến lần hai. Ngẫm cũng sợ bi kịch tái diễn vì An không biết bơi, lỡ như chúng rủ đi câu cá như thế chắc cũng không qua khỏi mất. blog radio
“Mấy đứa tụi bây mới nhỏ mà biết mê trai rồi, nhiều chuyện quá đi. Không lo lấy ghế ra chuẩn bị mấy anh chị hớt tóc cho kìa. Nhanh đi” Một người phụ nữ trung niên đi đến.
Mấy đứa trẻ nhanh chóng chạy về nhà lấy ghế.
Quế Chi và An mau chóng chào cô.
“An nay đưa bạn đến đó hả? Lâu rồi mới có người cắt tóc cho lũ trẻ, tóc tai dài rũ rượi cả ra. Toàn bố mẹ chúng tự cắt cho, mấy đứa hớt tóc cho bọn chúng rồi lát qua nhà cô ăn cơm nhé, có món cá sông ngon lắm” Cô dặn dò.
“Dạ vâng” Quế Chi nhanh nhẩu.
Đúng là người dân lao động ở đâu cũng giống nhau, đều rất nhiệt tình, hồn hậu. An thầm nghĩ.
An lần lượt cắt tóc cho lũ trẻ gần 20 chục đứa, lớn nhỏ. Lắm đứa chạy chơi, tóc ra mồ hôi bết rệt, lắm đứa tóc dang nắng cháy vàng, khô ran…
“Anh ơi hớt cho em giống Ronaldo nhé, vậy mới đẹp” Một đứa đề nghị.
An cười “Mà Ronaldo hớt nhiều kiểu tóc lắm, em thích kiểu nào”
“Kiểu nào càng ít tóc càng tốt” thằng bé đáp.
“Mà hớt như thế mẹ em mắng đấy, với trẻ con hớt như thế không được đâu” An giải thích.
“Thế thôi, anh cứ chọn kiểu nào mà nhìn bảnh nhất cho em nhé”
“Rồi, rồi anh sẽ cắt kiểu nào đẹp nhất cho em”
“Anh ơi lát em anh cắt cho em giống Messi nhé” Đứa đứng cạnh đang chờ.
“Nhưng tao ghét ông đó lắm” Đứa đang được hớt tranh cải
“Kệ tao thích là được, liên quan gì tới mày” Đứa này còn định đưa tay đấm đứa kia.
“Thôi thôi, mỗi kiểu có một nét đẹp riêng. Họ ở Tây, có ở đây đâu việc gì hai em tranh cải với nhau như vậy.Phải tôn trọng sở thích lẫn nhau nhé. Như thế anh mới cắt cho, không thì anh không cắt nữa, còn nhiều bạn đang đợi kìa” An giảng hòa.
Một cậu đứng dựa gốc cây “Anh ơi em thích Rooney, anh cắt tóc cho em giống vậy nhé”
“Mà Rooney tóc thưa, bị hói mà em, thế em có muốn anh tỉa tóc mỏng nhất luôn không, nhìn hói y chang luôn”
Mấy đứa khác cười “Ừ, cắt xong, hói y chang ông nội tao”
“Thế thôi thôi, em chon kiểu khác” Cậu bé đáp.
Cũng nhiều tình huống dở khóc dở cười phát sinh.
Có cô bé ngại ngùng, cứ cúi gằm mặt xuống, An bảo em ngước mặt lên để cắt tóc mái mà cứ ngại, cúi gằm, khiến An vô cùng vất vả mới cắt xong được.
Có cu cậu hiếu động quá, lúc thấy Quế Chi phát kẹo cho mấy anh chị, chưa đến phần cậu. Tóc đang hớt, cậu quay bất ngờ, làm kéo xượt một đường, ngang phần trán và phần tóc trên đầu. Tạo ra một đường ngăn cách, như thể đang cài một cái cài tóc.
Hớt xong cho đám trẻ, tay An đau ê ẩm, không nhấc lên nổi. Lũ trẻ còn nhiệt tình lôi cậu ra sông, chơi nghịch nước, cậu bị tạt ướt hết quần áo. Bọn trẻ cũng lôi cả Quế Chi xuống sông, chia làm hai đội, hai bên tạt nước nhau. Tuy bên nào cũng ướt nhẹp, nhưng ai cũng vui, cười tít mắt.
Bữa trưa được bố mẹ của lũ trẻ mời ăn những con cá tươi ngon đánh từ dưới sông, ngồi dưới một gốc cây lớn ven bờ, gió mát từ sông thổi vào. Không khí dân dã, bình dị khiến An cảm thấy thoải mái.
Họ nán lại chơi cùng lũ trẻ đến tân chiều, rất lâu rồi An mới được ngắm hoàng hôn trên sông đẹp đến thế. Ánh nắng chiều rực đỏ một vùng, bao phủ khắp một xóm ven sông tiêu điều nhưng người dân ở đây luôn mang trong mình một hy vọng về tương lai, một thái độ lạc quan. Họ không có gì nhiều, cũng không có gì để mất, nên không bận tâm phải toan tính.
Khi họ ra về lũ trẻ chạy theo tiễn, dặn dò lần sau đến chơi với chúng.
“Em đến chỗ này chơi với lũ trẻ lâu chưa?” An hỏi khi cả hai đang đi bộ ra đường chính bắt xe bus.
“Cũng 3 năm rồi, một dạo đi đường gặp thằng nhóc kia móc túi bạn em. Bạn em bắt được đòi đánh nó, em ngăn lại. Hỏi chuyện nó một hồi mới biết nó ở đây, nhà nó cực quá, nó đi làm thêm không đủ mua sách cho em nó. Nên quýnh quá làm liều.
Sau nó dắt em về đây, em mới biết là ở không xa một thành phố phồn hoa, náo nhiệt lại có một xóm lao động nghèo ven sông thế này. Những người đàn ông ngày ngày chài lưới, những người phụ nữ vào thành phố nhặt nhạnh ve chai. Lũ trẻ thì phải bỏ học giữa chừng” Quế Chi kể.
An đồng tình “Cũng giống hệt những người lao động sống ở chân cầu ở Sài Gòn, cả cuộc đời chưa bao giờ được sống trong một ngôi nhà đàng hoàng. Cuộc sống cơ cực, nhưng chưa bao giờ anh thấy họ chán nản”
“Sau này em rủ thêm vài người bạn, bọn em phân công những khi rảnh rỗi đến dạy học cho lũ trẻ, mỗi năm học mới mua sách vở cho chúng. Cũng quyên góp thêm từ mấy nhà hảo tâm nữa. Không giúp được nhiều nhưng cũng đủ cho lũ trẻ có quyền hy vọng” Quế Chi đầy phấn khởi.
Lúc lên xe bus An nằm tựa ghế ngủ ngon lành. Quế Chi nghĩ có thể do An nguyên ngày đã phải đứng cắt tóc cho lũ trẻ và còn đùa nghịch cùng chúng nên mệt.
“Mai em sẽ mang cho anh một chai sữa nóng nhé, uống buổi sáng đảm bảo thích cực” Quế Chi nói với An trước cửa salon tóc.
“Cảm ơn em nhé, hẹn gặp em ngày mai. Tạm biệt” An vẫn còn hơi lờ đờ.
Những ngày sau, An nhờ Quế Chi dắt đi tham quan Hà Nội, ăn những món ngon. Vì kể từ khi ra đây An chỉ bận rộn trong salon tóc chưa đi nhiều nơi được.
Càng lúc anh càng thấy Quế Chi tỏ ra thoải mái với mình, tự nhiên khoác tay, quàng vai, hay dựa vào người mình. Nhiều lúc An nghĩ có thể do Quế Chi là cô gái năng động, nên tính cách cởi mở hơn những cô gái khác. Đôi lúc, An cũng nghĩ hình như Quế Chi có ý với mình, cô đang muốn thu hẹp khoảng cách.
“Anh hỏi điều này nhé” An mở lời.
“Dạ, có gì anh cứ hỏi” Quế Chi mau chóng chú ý.
“Tại anh thấy em cư xử rất thoải mái với anh, tự nhiên khoác tay, dựa vào người, quàng vai. Có phải em…”An hơi ngập ngừng.
“Dạ vâng, em biết anh có vấn đề về giới tính rồi. Em nghe anh Tiến nói mấy anh làm trong Salon tóc của anh ấy đều hơi bị nữ tính.” Quế Chi tỏ ra thông cảm.
An thấy hơi tá hỏa “Em nói gì vậy?”
“Anh đừng lo, em hiểu mà, tuy anh không biểu hiện ra ngoài như mấy anh kia. Nhưng em biết bên trong anh rất muốn là chính mình . Em sợ anh mặc cảm, nên gần gũi thoải mái với nhau như bạn bè, em xem anh như chị gái em vậy đó. Nên không sao đâu, có gì anh cứ nói với em” Quế Chi tỏ ra rất hiểu chuyện.
An muốn độn thổ ngay tức thì, nghĩ tới cái miệng bô bô của lão anh họ, chắc lão đã đùa cợt gì với Quế Chi đây, nên cô mới nghĩ An có vấn đề.
“Thôi anh đừng buồn, em biết lâu nay anh không biểu hiện gì hết, từ giờ cứ thoải mái lên anh nhé. Mọi người giờ cũng có cái nhìn thoáng hơn rồi”Quế Chi vỗ vai An.
“Đi ăn món này ngon lắm, em mời” Quế Chi lôi tay An đi, mặt An vẫn bí xị vì tình huống oái ăm, không biết giải thích cho cô gái “hiểu chuyện” này thế nào.
Về đến nhà An đã ngay lập tức trách móc Tiến.
“Tại anh mà Quế Chi nghĩ em là gay thật đấy”
“Tao có nói với nhỏ đó bao giờ là mày như thế đâu” Tiến ngơ ngác.
An hậm hực “Thế sao em ấy kêu nghe anh nói là ai làm tóc, trang điểm cho nữ, không là nữ thì rất nữ tính …”
“À rồi, nhớ rồi, tao nói lâu rồi mà nhỉ. Chắc nó tự suy ra đấy. Thế đi thanh minh đi, sợ người ta hiểu nhầm à?” Tiến nhìn tinh quái.
“Tại thấy em ấy thoải mái với em lắm, có nhiều cử chỉ thân mật. Em cứ tưởng có ý gì, hỏi ra là coi em như chị em gái nên không câu nệ gì hết”
Tiến cười sặc sụa khi nghe An nói “Thế càng sướng cứ để nó nghĩ như thế, mày lại chả thoải mái được nắm tay vui đùa không ngại khoảng cách, khéo hôm nào nó còn giới thiệu bạn trai cho mày đấy cũng nên”
An trừng mắt bỏ đi “Không nói với anh nữa”
Quả thật vì hiểu nhầm mà đối với An cũng có thuận lợi, mỗi lần gặp Quế Chi không sợ khoảng cách, ngại ngùng nữa.
Một hôm đi đến tổ chức trung thu cho lũ trẻ, có thêm những người bạn trong hội của Quế Chi. Mọi người đều bắt tay vào công việc, để mong cho các em có một đêm trung thu thật ý nghĩa.
An đang giúp mọi người trang trí một sân khấu nho nhỏ, có tên vô cùng ẻo lã tới làm quen
“Chào anh, anh là An thợ cắt tóc phải không?”
An gật đầu
“Hèn chi tóc đẹp ghê. Ý em nói chuyện hơi lãng. Em tự giới thiệu, em là Dũng, Dũng dịu dàng. Nghe mọi người kể về anh lâu rồi hôm nay mới có dịp diện kiến” Tên đó tiếp tục, tay chân múa máy.
An nổi hết da gà, tên đó cứ vờn theo nói đủ chuyện. Rủ rê đi chơi, hôm nào hắn sang salon cắt tóc…
An cứ gật gù, rồi kiếm cớ lơ đi.
“Nè, nói nhỏ” Tên Dũng đến ngồi cạnh Quế Chi đang trang trí lồng đèn.
Quế Chi nhìn hắn “Sao vậy bà? Đang bận rộn, không lo giúp đi, lăn xăn đi hết chỗ này tới chỗ khác”
“Im im, nói cho bà nghe một phát hiện quan trọng nè” Tên Dũng làm mặt nghiêm trọng.
“Sao?”
“Cái anh An không phải là gay đâu, trai đàng hoàng đó. Bà nói tùm lum không à” Dũng làm bộ bí mật.
“Sao, bà có nhầm không vậy?” Quế Chi hỏi lại.
Dũng khẳng định “Chắc chắn luôn, mấy cái này bà không rành bằng tui đâu. Tui tới vờn ổng nảy giờ, phát tín hiệu bằng ánh mắt, mà ổng cứng đơ à. Nhẽ ra cũng phải có chút cười cợt, hay phát tín hiệu lại chớ. Ổng cứ nhăn nhó, đẩy tui ra, làm quê muốn chết hà”
“Thật hả?”
“Thật, thề luôn. Nếu mà nói láo Dũng dịu dàng đây sẽ trở thành Dũng dơ dáy”
“Chết tui rồi” Quế Chi đột nhiên nhăn nhó.
“Sao, sao?” Dũng tò mò.
Quế Chi xua tay “Không có gì đâu, bà lo đi giúp mọi người đi”
“Tưởng có vụ gì hay, thui đi á nha, đừng có giữ” Dũng đùa.
Lúc Quế Chi đến sân khấu, nhìn thấy An, tự nhiên mặt cô đỏ ửng lên. Nghĩ tới hiểu nhầm của mình cô thấy vô cùng ngại.
Đêm trung thu ấm áp diễn ra ở xóm nhỏ ven sông, nhân vật chính là các em nhỏ. Chúng nô đùa thoải mái, say sưa xem văn nghệ. Quế Chi đứng dưới nhìn những em nhỏ đang biểu diễn trên sân khấu thật đáng yêu.
“Nè” Có ngón tay ai chạm nhẹ vai cô.
Cô quay lại thấy An, tự nhiên cô cảm thấy khó xử.
An đưa tay khoác vai cô “Hôm nay mệt mà vui nhỉ. Mà sao có vẻ như em đang tránh anh thế? Khi chiều gọi, mà cứ cắm mặt đi thẳng.
Quế Chi đẩy tay An ra “À, à, tại vì…” Rồi tự nhiên không biết giải thích sao, Quế Chi vội vàng bỏ đi.
An đuổi theo “Em làm sao vậy?”
Quế Chi đứng lại “Em xin lỗi, thật ngại quá”
“Xin lỗi chuyện gì” An khó hiểu.
“Chuyện hiểu nhầm anh là gay ấy, chưa hỏi han kỹ đã…quá tự nhiên với anh” khuôn mặt Quế Chi vô cùng khổ sở.
“À” An cười lớn.
“Sao anh lại vậy, nếu không phải sao không nói, còn để cho em hiểu nhầm” Quế Chi chuyển sang trách móc.
“Thì anh thích em tự nhiên như vậy với anh mà. Như vậy không phải tìm cách thu hẹp khoảng cách” An thoải mái khi cuối cùng Quế Chi cũng hiểu ra.
“Quá đáng” Quế Chi đưa tay đánh.
An tranh thủ cầm chặt lấy tay Quế Chi” anh cho phép em tự nhiên như thế với anh mà. Không phải ngần ngại gì, em còn trách gì chứ?”
Quế Chi lôi tay lại, An cứ nắm chặt. Rồi tự nhiên đan ngón tay vào bàn tay Quế Chi.
An cười “Đáng lẽ anh mới là người trách em đã làm anh hiểu nhầm là em thích anh, làm anh cũng bâng khuâng mãi. Nhưng giờ thì được rồi, bây giờ bắt đầu thôi”
Quế Chi ngơ ngác nhìn “Bắt đầu chuyện gì?”
“Chuyện tình của nàng giao sữa và chàng cắt tóc không bị gay”
An vô tư cầm tay Quế Chi, Quế Chi thì có chút ngại ngùng vì người nắm tay cô là một chàng trai thực sự, không phải là người cô cho là gay.
Họ cùng nhìn về phía sáng của sân khấu, tiếng cười, tiếng vỗ tay rộn rã làm náo động cả một không gian yên tĩnh thường ngày.
An nhẹ nhàng đưa tay khoác vai Quế Chi ôm chặt cô vào người.
Quế Chi nhìn chằm chằm An, đẩy ra
An cứ ghì chặt, không nhìn cô nói bóng gió“Chỉ là có người từng đối xử vô tư thế này với mình, nay chỉ muốn bắt chước làm lại xem cảm giác ra sao. Bao nhiêu sẽ trả lại hết”.
Quế Chi cười khổ cho sự hiểu nhầm tai hại vô cùng đáng nhớ.