Blog Tình Yêu : Sống đẹp : Thì thầm với kí ức

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Sống đẹp : Thì thầm với kí ức

Sống đẹp : Thì thầm với kí ức

| No comment


Blog tinh yeu Thành phố lùi xa dần trong từng  chuyển động của con tàu đêm. Nó ngước mắt qua khung cửa sổ. Mặt trăng tròn trịa đã rong chơi trên những miền đất trở mình sang hè, bỏ lại nơi đây là một bóng đêm hiu quạnh của ngày đông lạnh giá. Cả bầu trời cuộn mình hòa vào đôi mắt đen láy. Khoang tàu tĩnh lặng chỉ còn những tiếng thở đều của hành khách. Mỗi người mang một nỗi niềm khác nhau chìm sâu vào giấc ngủ không toan tính, lo sợ. Nó chăm chú nhìn cô bé bá vai mẹ ngủ ngon lành, khóe miệng vẫn in nụ cười. Có lẽ lần đầu tiên đi tàu cảm giác của nó cũng vậy, háo hức, lo lắng níu tay mẹ chỉ trỏ khắp nơi, hỏi han đủ thứ, chạy lăng xăng khắp các khoang tàu…. Những hoài niệm đó, tưởng như chỉ mới hôm qua, vậy mà bây giờ nó đã lớn, tự mình xách vali đi khắp nơi, không còn một bàn tay vững chãi của mẹ nắm chặt………..
Quê hương.
Chín tiếng trên tàu, ba giờ đi xe khách, đem nó đặt chân đến mảnh đất quê hương. Quê vẫn vậy, chào đón con người xa xứ lâu ngày bằng những ruộng bông lau trắng muốt cao ngang đầu người đung đưa trong gió. Trước hiên nhà, hàng rào dâm bụt đắm mình trong một màu xanh mướt của những chiếc lá non tơ. Nó nghiêng mình, một tay xách chiếc vali nặng trĩu, một tay đẩy chiếc cổng gỗ cũ kỹ đã phai mòn theo thời gian.
“ Nội ơi…” từng tiếng nói mắc nghẹn trong cổ họng.
Nội bước ra trước hiên mỉm cười với nó
“ Con đã về rồi đấy ư??? Lại đây Nội xem đã lớn được chút nào chưa???”
Nội xoa đầu, ôm nó vào lòng
“ Con bé này, lớn quá rồi, cao hơn cả Nội nữa nhưng mà vẫn gầy quá”
Nó nhớ ngày bé nó vẫn thường so chiều cao với Nội, lúc nào cũng ôm chầm lấy Nội để biết mình cao đến đâu. Vậy mà bây giờ, Nó đã là cô thiếu nữ xinh đẹp, Nội vẫn vậy, đứng yên lặng nhìn từng chuyển động trong sự lớn lên của nó.
“ Vào nhà nghỉ ngơi kẻo mệt , để Nội chuẩn bị cơm nước ”
Nó gật đầu, thả hồn mình trước hiên nhà đầy nắng, khơi gợi miền kí ức tuổi thơ trở về. Chốc chốc mùi cơm đã lan tỏa khắp nơi, mùi thức ăn thơm lựng làm nó thấy đói cồn cào. Nó định bụng vào dọn cơm đã thấy Nội ngồi ngay bên cạnh từ lúc nào.
“ Thơm quá Nội ơi, con nhớ món ăn Nội nấu. Ngoài thành phố ăn nhiều món lạ, nhưng vẫn yêu nhất đồ ăn của Nội.”
Nội cười, bàn tay nhẹ vuốt mái tóc dài đen nhánh của nó, kéo đầu nó dựa sát vào bờ vai gầy guộc. Nó thấy lòng bồi hồi. Nội cất tiếng trầm trầm:
“ Ngày bé con vẫn thường đuổi nhau với Minh Đăng trước sân nhà mình. Hai đứa nghịch quá đấy, chạy lăng quăng, la lối om sòm làm cho nhà cửa lúc nào cũng không thiếu tiếng người. Giờ lớn rồi, các con đi hết còn mỗi Nội ở đây yên tĩnh quá đôi khi Nội nhớ mấy đứa lắm. Minh Đăng mới về hôm qua chuẩn bị giỗ mẹ nó.” Nội thì thầm.
Nó lơ đãng nhớ…….
***

Trong cánh đồng cỏ rộng, hai bóng hình nhỏ bé nhấp nhô trong đám cỏ xanh mượt cao đến bả vai
“ Vịt múp, gọi anh Minh Đăng đi, tớ sẽ bắt cho cậu một đàn châu chấu về chơi” Minh Đăng cười cười tay cậu liên tục khua khoắng vào đám cỏ trước mắt.
Cô bé lắc đầu thốt lên “ Minh Đăng tiểu đệ ”
Minh Đăng nhìn chằm chằm nó, khí tức đã lên đến cổ họng “ tớ lớn hơn cậu hai tuổi, theo phép lịch sự thì phải gọi là a…n….h”
Chữ anh chưa kịp thốt ra thì một bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đã vòng qua người cậu bé ôm thật chặt, cái trán nhỏ nhô ra bướng bính của cô bé có gương mặt tròn trĩnh khẽ va đập vào trán cậu bé. Hai giây sau cô bé buông cậu bé:
blog tinh yeu hay nhat “ Bà tớ bảo ai mà lớn hơn sẽ là anh, tớ vừa ôm cậu. Cậu chỉ cao bằng tớ thôi, lại còn vừa cả vòng tay tớ nữa. Nếu cậu lớn hơn thì sẽ phải như bố hoặc bà Nội chứ, tớ khiễng chân với mãi không tới” Cô bé đắc trí cười lớn nhìn bộ mặt đang dần nhăn nhúm lại của người đứng bên cạnh.
***
“ Ôi, mưa rồi kìa Minh Đăng” Vịt múp đứng trên hiên nhìn từng hạt mưa khẽ nhảy múa trên khắp sân trường.
“ Mưa đầu mùa, dính nước sẽ cảm lạnh đấy, mình đứng đây đợi tạnh mưa” Cậu bé khẽ thở dài.
Mưa cứ hối hả rơi, cuống quýt như sợ nếu chỉ vui chơi trên khoảng không xa lạ kia quá lâu nó sẽ không cảm nhận được những giọt mưa khác khi hòa vào đất, đã biết là khi hòa quyện chắc chắn phải chịu đựng sự tan vỡ, nhưng quyết không hề hối tiếc. Vịt múp đứng bên Minh Đăng thì thầm:
“ Bà nhất định sẽ đến đón bọn mình” mắt nó long lanh nhìn vào khoảng không ngập mưa.
Bóng hình một người dáng người nhỏ gầy thấp thoáng xa xa. Nó vươn đôi bàn tay nhỏ nhắn gắng sức vẫy
“Nội ơi………nội ơi”
Minh Đăng và Vịt Múp nắm tay nhau trong sự chở che của Nội biến mất dần trong làn mưa mờ ảo, tiếng nói truyện  va đập với tiếng mưa:
“ Vịt nè,Tớ sẽ nắm tay cậu thật chắc, đường phía trước còn xa và trơn lắm”
***
Dưới tán phượng vỹ đỏ rực rỡ, tiếng ve kêu râm ran khắp ngả đường. Cơn gió nhẹ thổi làm tung bay tà áo dài trắng, cuốn đi cái không khí oi bức mùa hè.
“Vịt múp, từ giờ gọi tớ là anh Minh Đăng đi” Minh Đăng nhìn vào mắt Vịt Múp vui sướng
“Tại sao?” Nó giương đôi mắt trong veo nhìn cậu.
Bàn tay Minh Đăng khẽ chuyển động trên không, kéo nhẹ cả cơ thể nhỏ bị Minh Đăng ôm. Chợt thấy tim mình đập lạc đi một nhịp, trong những giấc mơ xưa cũ, nó đã từng mơ về ngày bé, Minh Đăng nắm chặt tay nó chạy rong ruổi trong cánh đồng cỏ cao vút, ước chi cảm giác đó vẫn đọng mãi ở thì kí ức hiện tại và tương lai. Ước thời gian sẽ không bao giờ cuốn Nó và Minh Đăng về hai thái cực khác nhau. Dù có đi thật xa, dù có ngược đường nhưng đi một vòng sẽ lại gặp nhau. 
Nhưng thời gian rất thích với thứ trò chơi tình cảm thơ dại của những người trẻ tuổi. Nó giật mình bởi những kí ức trong veo hạnh phúc với Minh Đăng vẫn còn ở lại trong trái tim nó. Cũng như Nội và quê hương vẫn vẹn nguyên như ngày nó bước chân ra khỏi nơi này. Dù vậy, chỉ cần một cái chớp mắt, một cái xoay vòng của thời gian, Minh Đăng bước ra khỏi cuộc đời nó như chưa bao giờ còn tồn tại. Đã bao lần nó ước giá như kí ức về hôm đó chưa bao giờ xuất hiện………………………….
“ Em có thể đợi anh 6 năm nữa chứ” Minh Đăng cầm chắc tay nó.
“ Tại sao phải là 6 năm?” nó thấy tim mình trùng xuống.
“Mẹ anh bị ung thư, sẽ không qua khỏi, 6 năm sau này sẽ là một khoảng thời gian vất vả. Bố anh mất sớm, anh muốn chăm sóc cho mẹ thật tốt”
“ Chúng mình vẫn có thể yêu nhau, em sẽ không làm ảnh hưởng đến anh, dù chỉ một phút, em sẽ chăm sóc mẹ anh như đối với mẹ em” Nó nhìn vào đôi mắt sâu thẳm mà đen láy của Minh Đăng
“ Anh muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc mẹ, yêu mẹ trong khoảng thời gian này. Anh rất sợ………….sợ mất………….người thân duy nhất….mất…mẹ” Minh Đăng nghẹn ngào
Nó lặng yên, nghe từng hơi thở của mình, từng nhịp đập của con tim rung lên mạnh mẽ, như một cơn bão biển chợt ùa về, nó khắc khoải trong mớ suy nghĩ của riêng mình“vậy em là gì? Chiếm góc nào trong anh?”.
“ Vậy mình …ừ!!!………..chia tay nhé……….anh…Minh Đăng………” 
Bàn tay nó tuột khỏi bàn tay của anh. Nó xoay người, chạy đi bỏ lại anh nơi ấy thẫn thờ nhìn theo bóng hình phía xa, không níu giữ. Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, tựa hồ để cơn gió phía trước có thể cuốn đi. Nó muốn hét lên, muốn trách anh. Từng bước chân đem nó xa khỏi anh nhưng liệu có thể đem trái tim nó dời xa anh không?. Nó biết anh vẫn yêu nó, nhưng nó ích kỷ, sao nếu được lựa chọn anh vẫn chọn chỉ ở bên người thân duy nhất mà không phải nó. Dù là rất yêu, nhưng có lẽ nó phải xin lỗi anh, nó không thể cố gắng được nữa. Buông tay, Minh Đăng không còn là Minh Đăng của nó nữa. Nó thấy hơi thở chậm chạp, về đến nhà xà vào vòng tay ấm áp của Nội. Nó ôm Nội, gục đầu vào bờ vai gầy guộc để mặc cho nước mắt không ngừng làm ướt vạt áo Nội, ướt cả khoảng trời xanh lam của nó. Bàn tay in hình năm tháng của Nội vỗ nhẹ vào lưng nó ước chi nhòa đi nỗi đau, lan tràn sự ấm áp……………………….
 ***
Giật mình kéo tâm trí trở lại với hiện tại. Nội đã trở vào trong nhà chỉ còn một mình nó. Trời tối dần, mặt trời uể oải thu những tia nắng còn vương lại trên mặt đất, từng đàn chim trời phía xa hối hả trở về tổ, sương mờ huênh hoang đuổi bắt nắng, phủ mình dần dần ôm trọn cả không gian phía trước. Lơ đãng, kỉ niệm cũ trôi bồng bềnh trong tâm trí nó, thi thoảng lãng quên, có khi lại tràn về khiến khóe mi ngấn nước.  Buổi tối ở nhà đối với nó là điều thích nhất. Nếu ở thành phố, con người nó luôn phải lo lắng ngày mai sẽ ăn gì? sẽ mặc gì? đi làm ra sao? nó tự đưa mình trôi theo dòng chảy tất bật của cuộc sống, nhưng với Nội nó được trở về với tâm hồn trẻ thơ không toan tính. Ở quê mọi người đi ngủ rất sớm. Chín giờ tối Nội đóng cửa tắt đèn, hai Nội cháu nằm ôm nhau trên chiếc giường nhỏ. Nó nép mình vào ngực Nội, nghe tiếng nhịp tim Nội đập theo từng tích tắc chuyển động của thời gian.
“ Ngủ chưa con” Nội hỏi nhỏ xoa đầu nó.
 Trong màn đêm yên bình của xứ núi, tiếng Nội rủ rỉ bên tai:
Blog tinh yeu cam dong nhat “ Vịt à, Minh Đăng mới về quê hôm qua để kịp mai giỗ mẹ, Nội nghĩ, con với nó nên nói chuyện rõ ràng, cả hai đứa nếu tiếp tục thì chấp nhận khuyết điểm và tha thứ cho lỗi lầm của đối phương, có vài thứ cứ giữ trong lòng mọi thứ càng rối tung lên. Ở bên hai đứa từ bé, Nội không muốn con và nó mất đi những người mình yêu thương nhất. Cuộc sống này con phải  học chấp nhận, đối mặt và phải chứng minh rằng mình kiên cường hơn bão táp của nó”
Nó cựa mình trong lòng Nội, kéo mi mắt khép lại thả mình trôi theo những giấc mơ xa lạ, men theo những chắp nối vụn vặt, những ảo ảnh mơ hồ đi vào những xứ sợ xa lạ nơi muộn phiền không bao giờ vất vưởng tồn tại.
***
Sáng sớm thức dậy, mặc bộ đồ thể thao thoải mái, nó kéo chính mình ra đường chạy bộ buổi sáng. Không khí trong lành, từng hạt sương sớm vẫn còn đọng lại trên những cây cỏ xanh non, nó chạy chầm chậm trên ngả đường quen thuộc, ngày xưa nó đã từng lết mòn đế giày nơi thôn quê yên bình này. Cứ đi một lúc, nó không ngờ mình đã đến trước cổng trường trung học. Trường im lìm cổ kính dựa mình vào dãy núi đá vôi. Trời vẫn còn sớm, nó đẩy cổng bước vào.
Trò chuyện với kí ức.
Từng bước chân nó chuyển động trên khắp các hành lang, lớp học cũ, những câu truyện ấu thơ lưu giữ tưởng chừng như mới hôm qua. Này đây phấn bảng trắng tinh, này đây bàn gỗ tinh tươm vẫn  đọng mùi kí ức. Nó đưa tầm mắt bao phủ khắp cả ngôi trường cổ kính, chợt dừng lại trước một bóng hình phía xa. Một cô bé ngồi vắt vẻo trên lan can, đôi chân đưa qua đưa lại trong không trung. Nó lại gần, ngồi xuống cạnh cô bé.
“ Sao em đi học sớm vậy?”
Con bé giương đôi mắt nhìn lướt qua nó, im lặng không nói .
“Ngày trước chị rất thích đi học sớm, đến ngồi trên lan can học thuộc bài cũ của hôm đó vừa hóng gió sớm mai. Đầu tiên cũng thấy hơi sợ vì chỉ có một mình trong cả ngôi trường rộng lớn, tĩnh lặng đến kỳ lạ, nhưng lúc sau chị kéo theo một người bạn. Hai đứa đôi khi cũng hò hét chạy đuổi nhau khắp sân trường đến nỗi bác bảo vệ cũng quen mặt. Mấy lần trốn học về sớm bác vẫn mở cổng cho bọn chị….” Nó đang thao thao kể một hồi chiến tích của mình, con bé chợt cắt ngang.
“Cái người đi cùng chị ấy? à bạn chị là con trai phải không”
“Ừ ! là con trai?”
“ Anh ấy với chị thích nhau chứ ?” con bé vẫn tiếp tục hỏi nó
“ Đã từng yêu.”
“ Sao lại đã từng, hai người phải chăng đã rất vui vẻ sao? Chị nhắc đến anh ấy hào hứng như vậy cơ mà?” con bé lẩm bẩm tay vân vê Zozo không dời.
Nó cười, có lẽ đôi khi con người không hiểu được hành động và suy nghĩ của chính bản thân mình.
“ Anh ấy và chị đã chia tay, dù chị có lẽ vẫn yêu anh ấy, những mảnh ghép kí ức về anh ấy là đẹp nhất trong miền ấu thơ của chị”
Con bé chợt cầm Zozo màu xanh nhạt giơ lên trước không trung đột ngột buông tay. Chiếc Zozo xoay từng vòng tròn đều rồi lại quay tròn trở về vị trí cũ, nằm gọn trong bàn tay nhỏ nhắn.
“ Đấy là triết lý Zozo mà một người đã dạy em.” Con bé đột nhiên trầm ngâm, ánh mắt mất hút sau màu trời xanh ngắt. Nó từng nhớ hồi nhỏ Minh Đăng rất thích chơi Zozo, và chính anh đã nói với nó triết lý của Zozo mà nó cũng thấy bất ngờ:
Lần đầu tiên nắm thử Zozo, để chơi được bắt buộc bạn phải buông tay. Khi bạn nắm chắc một điều gì đấy, bạn lo lắng thật sự muốn níu kéo không muốn từ bỏ. Thế nhưng, khi đã thực sự Zozo rời khỏi tay bạn, lộn nhào từng vòng, cuống cuồng theo những quồng quay vô tận, lúc đó bạn sẽ nhận ra sự mất mát của lần ban đầu không còn nữa chỉ còn sự thích thú đọng lại trong tâm hồn. Và thời gian ấy đủ để bạn có thể biết mất mát ban đầu có đáng để buông tay, có nên cầm nắm Zozo và tiếp tục một lần chơi mới.
Có lẽ đôi khi những điều giản đơn của cuộc sống, con người khi trải qua rồi mới chợt nhận ra đó là một bài học ngày nào của thuở ấu thơ. Nó trầm ngâm, con bé hình như cũng gặp phải một điều gì đó không vui.
“ Em có chuyện buồn ư?” Nó quay đầu nhìn vào khuôn mặt tròn trịa bên cạnh
“ Một người sẽ dời xa em trong một khoảng thời gian khá lâu, có thể là hai ba năm hay thậm chí nhiều hơn thế nữa. Dường như người ở lại không có đủ lý do để níu giữ, định hình trong tim giờ là một mớ hỗn độn. Nhưng cậu ấy tặng em Zozo, một ngày nào đó những thứ em tạm thời chưa biết nắm giữ sẽ trở lại bên em, là khi ấy em đủ hiểu biết về cuộc sống đủ lớn để không còn chơi lại Zozo nữa”
Dứt lời, con bé nhảy khỏi lan can:
“ chúc chị và anh trai ấy may mắn” tiếng con bé vọng cả hành lang vắng vẻ.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn dần mất hút, nó lững thững chạy bộ trở lại ngôi nhà. Từng bước chân nhịp nhàng chuyển động trên con đường nhỏ, chẳng mấy chốc hàng rào cổng nhà đã hiện ra trước mắt…
B..ị….c… h.
Chân nó vô tình va phải một tảng đá to, cả người đổ nhào xuống nềm đất ẩm. Nó ngồi bệt xuống mặt đất, đầu óc choáng váng, cảm giác mọi thứ xung quanh dường như mờ ảo, chiếc kính của nó văng ra phía nào không hay. Bàn tay quờ quạng khắp nơi. Bất chợt, dừng lại. Một bàn tay to lớn, thô ráp nắm đôi tay nhỏ bé, một khuôn mặt thân quen thấp thoảng hiện trong mắt nó.
“ Không cần tìm nữa đâu, kính em vỡ rồi, để anh đưa em về”
Nhận ra người trước mặt mình là ai, nó lặng người, là anh hay là giấc mơ đẹp đẽ, chỉ cần vươn tay ra chạm nhẹ sẽ tan vào hư vô.
“ Em có thể tự đi đoạn đường này. Một mình” nó gạt tay anh ra, chân loạng choạng đứng dậy.
Bàn tay Minh Đăng một lần nữa lại nắm lấy.
“  Một đoạn đường dài, đi một mình sẽ rất cô đơn. Và anh sẽ không chọn từ bỏ nữa.” Anh ôm nó vào lòng, mùi hương này, hơi thở này sao quen thuộc đến thế, nuông chiều nó để mỗi khi ở bên nó luôn có một cảm giác yên bình. Nó đặt vào tay anh chiếc Zozo mà con bé ban nãy để lại. Hai người đắm mình trong ánh bình minh rạng ngời.  Một ngày mới với những trò đùa quái dị của cuộc sống lại bắt đầu.