Blog Tình Yêu : Truyện ngắn : Cà phê biết nói

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / , Truyện ngắn : Cà phê biết nói

Truyện ngắn : Cà phê biết nói

| No comment

Blog tinh yeu buồn nhất Cô gái xinh đẹp thêm đường, và khuấy nhẹ, thật điêu luyện. Hình trái tim tan biến. Bọt sữa về với bọt sữa. Tôi cảm thấy hụt hẫng, tình cảm của Bảo, tình cảm của người khác đối với cậu, cũng đều nhẹ tênh, chỉ như một tiếng “Ờ” vô thưởng phạt.

1.
Má tôi rất thích cà phê. Mỗi buổi sáng, tôi đều được đánh thức bằng mùi cà phê thơm nức mũi. Những phin cà phê tròn tròn trở thành một phần kí ức tuổi thơ.
Tôi rất yêu những buổi sáng thong thả, cả nhà ngồi uống cà phê. Tôi hít đầy phổi mùi thơm nồng và quyện, lắc lắc ly để thấy cà phê sóng sánh đen, bám dính dính vào thành ly. Không thích uống đen như má, đắng nghét, tôi chỉ ghiền nâu sữa vừa ngọt vừa ngậy, vẫn thơm lựng cà phê nhưng chỉ đắng chút chút cho vừa tròn vị.
Tôi cũng thích lắm cái cách chị em tôi ngồi trầm ngâm như những bà cụ non, nhìn cà phê nhỏ giọt chậm rãi, nghe má nói chuyện xưa lắc xưa lơ. Rằng cuộc đời rất giống cà phê, thơm thật thơm nhưng uống rồi mới biết đắng, phải thêm đường thêm sữa mới béo, mới dễ uống, dễ yêu. Rồi cuối cùng, nhận ra ngon nhất vẫn là cà phê đen đặc quánh, uống đắng ban đầu nhưng ngọt và hưng phấn thật sâu.
“Cà phê biết nói đấy con à.”
Câu nói của má đi cùng tôi qua bao năm tháng. Tôi lớn lên. Vẫn chưa hiểu được cái ngọt của ly cà phê đen không đường, vẫn yêu cà phê như thuở nhỏ xiu. Nhưng không hay uống cà phê cùng má nữa. Tôi khoái la cà cùng chị Hai hơn. Chúng tôi đi khắp thành phố, uống cà phê và mơ mộng rất nhiều điều.

2.
Tôi gặp Bảo lần đầu khi đi cà phê cùng chị Hai. Cậu ấy cùng tuổi với tôi và làm bán thời gian ở quán. Dĩ nhiên là sau này chúng tôi mới biết những chuyện đó. Còn tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới khi nhìn thấy Bảo là cậu ấy quá bảnh. Bảo để tóc ba phân, đeo bông tai đen, cao thật cao. Nhìn ngầu dễ sợ. Đặc biệt là nụ cười, phải nói là quá hoàn hảo. Và cậu ấy lại cực kì hào phóng chúng. Cậu ấy cười với tất cả mọi cô gái trong quán, không quên kèm theo một cái nháy mắt cực duyên. Chị Hai nhận thấy ánh mắt của tôi nhìn Bảo. Chị quan sát Bảo đang nói gì đó làm hai cô gái bàn bên cười nắc nẻ, rồi liếc tôi một cái sắc nhẻm.
“Bad boy.”
“Bảnh mà.”
Tôi nói ngang. Chị lắc đầu.
“Con gái là thế đó. Lúc nào cũng đặt ra cả đống tiêu chuẩn chung thủy, hiền lành, tốt bụng, dịu dàng các thứ cho các chàng trai. Nhưng những người như vậy thường rụt rè, và con gái chẳng bao giờ để ý, toàn thích bad boy thôi.”
“Chị nói như chị không phải con gái ấy.”
Chị Hai định cự nự gì đó, nhưng Bảo đã đến bên bàn chúng tôi. Chúng tôi gọi cà phê. Cậu ấy rất thân thiện. Cậu ấy nhìn gần lại càng bảnh, ăn nói rất có duyên. Lúc cậu ấy cười chào tôi, tim tôi như hoàn toàn quên mất việc phải đập. Chị Hai nhéo tôi một cái thật đau để cảnh tỉnh. Cậu ấy đi rồi. Chị Hai tiếp tục huyên thuyên một hồi về việc Bảo không-được-đâu.
“Ai nói em thích cậu ấy đâu.”
Tôi nói cứng. Và đó là nói dối, vì trong lòng đã có một quyết định vĩ đại: Tôi sẽ thành khách quen ở đây – khách quen của Bảo.
3.
Tôi ngồi đồng ở quán mỗi khi rảnh. Tôi thích đi một mình hơn, vì chị Hai luôn cảnh giác Bảo bằng một kiểu làm tôi rất mất hứng. Tới tuần thứ ba liên tục có mặt ở quán, Bảo bắt đầu hỏi chuyện tôi nhiều hơn những câu xã giao thông thường. Khi quán vắng khách, Bảo sẽ lại bàn và trò chuyện cùng tôi. Cậu ấy gọi đó là “Chế độ ưu đãi dành cho Khách hàng thân thiết”. Bảo có khá nhiều tài lẻ. Cậu ấy có thể làm ảo thuật đơn giản như lôi từ không khí ra một bông hồng. Hoặc là hát hò đôi chút. Thỉnh thoảng, cậu ấy vẫn hát tặng tôi một vài bài, những khi tôi nằn nì mãi.
Tôi bị mê mẩn Bảo. Tôi làm đủ thứ để trở thành bạn của cậu ấy, hoặc thậm chí là một cô em nhỏ nhắn giỏi chọn quà cho bạn gái giúp Bảo. Tôi chỉ muốn được ở cạnh Bảo như thế này.
Càng thân với Bảo, tôi càng phải thừa nhận nhận xét của chị Hai là đúng. Bảo quả là một anh chàng rất lăng nhăng. Cậu ấy chẳng hẹn hò ai lâu hơn hai tháng. Tôi quen Bảo 4 tháng và chứng kiến cậu ấy chia tay ba người. Mỗi lần chia tay, cậu ấy đều dắt tôi đi ăn, làm ảo thuật rút ra những bông hồng tặng tôi, hát cho tôi nghe. Nói là cô đơn rồi, chỉ còn tôi thôi, nhưng ít lâu sau đó lại chia tay với một người mới, nhanh tới mức tôi còn không biết Bảo hẹn hò lúc nào. Tôi biết Bảo thật tệ, nhưng tôi không cách nào dứt mình ra khỏi tình cảm đối với cậu ấy. Tôi vẫn luôn nuôi hy vọng một ngày nào đó cậu ấy sẽ để mắt tới mình. Và tôi tin cậu ấy cũng có tình cảm với tôi, rất nhiều nữa là khác, chỉ là cậu ấy chưa nhận ra thôi.
4.
Blog tinh yeu lang man Tôi nghĩ không cần tả nhiều về Bảo thì bạn vẫn có thể hiểu. Mẫu người như cậu ấy vốn không hiếm trong cuộc sống chúng ta. Nhưng chị Hai bảo mẫu người mù quáng như tôi thì rất hiếm. Chị rất phật lòng chuyện tôi thích Bảo tới mức biết cậu ấy chẳng-được-đâu mà vẫn bất chấp. Chị kể với má. Khá bất ngờ, phản ứng của má trầm tĩnh hơn chị rất nhiều.
“Con thật sự thích cậu ta chứ?”
“Dạ.”
Má hỏi tôi khi đem cho tôi ly nâu đá loại tôi thích nhất.
“Con có nghĩ cậu ta thích con không?”
“Dạ có.”
“Vậy con phải nói với cậu ta đi. Phải bày tỏ đàng hoàng và cho mình một câu trả lời rõ ràng chớ. Phải không?”
Tôi bặm môi nghĩ. Rồi tự nhiên thấy mình ấp úng hẳn.
“Nhưng con chẳng biết phải làm sao hết.”
“Cà phê biết nói đó, con còn nhớ không?”
Má nói rồi mỉm cười xoa đầu tôi.
Nhờ gợi ý thần sầu của má, tôi lấy hết can đảm chìa ra trước mặt Bảo một tách cappuccino nóng với hình trái tim đôi được lồng vào nhau thật hoàn hảo.
“Cậu biết không, cà phê biết nói đó.”
Bảo tròn xoe mắt, chăm chú nhìn ly cà phê tôi vừa pha cho cậu ấy.
“Ý cậu là sao?”
“Là tớ thích cậu chứ sao.”
Tôi nói thật nhanh. Bảo cười nhẹ.
“Ờ.”
Tim tôi vỡ tung khi nghe câu trả lời. Tôi nghĩ đó là một sự chấp thuận (và cả thừa nhận cậu ấy cũng thích tôi nữa). Bảo chậm rãi thêm đường và khuấy cà phê uống. Hình trái tim đôi vỡ ra dù Bảo đã khuấy vô cùng điêu luyện.
5.
Tôi bắt đầu hẹn hò với Bảo. Cũng không có gì đặc biệt hơn trước giờ. Hai đứa vẫn cùng nhau cà phê, nói chuyện vớ vẩn, hát hò đôi chút và linh tinh các thứ. Bảo vẫn làm tôi thích mê tơi bởi cái vẻ ngoài bảnh tẻng và nụ cười cũng như cái nháy mắt đầy sức hút. Chỉ khác chút đỉnh là chúng tôi bắt đầu nắm tay nhau khi đi dạo phố. Bảo rất ga lăng. Cậu ấy quá hiểu tôi để biết tôi thích điều gì. Tôi vẫn thỉnh thoảng có đôi chút hụt hẫng, tôi cảm thấy Bảo không chỉ thích mình tôi. Thú thật, tôi không thật sự hiểu tận tường những gì đang diễn ra. Nhưng phải thừa nhận là tôi rất hạnh phúc, dù cũng có đôi chút hoang mang. Đôi lần phải tự đàn áp những điều mình cảm thấy, nhưng tôi hài lòng với việc được hẹn hò cùng Bảo.
Chị Hai và tôi vẫn giận nhau. Chị vẫn phản đối đến cùng, không tin tôi có thể hẹn hò tới ba tháng và tôi thì dỗi chị chuyện chị kể lể với má. Dù má không phản đối hay gây rắc rối gì cho tôi, nhưng tôi cảm thấy chị thật khó ưa khi làm vậy.
Sắp đến ngày kỉ niệm ba tháng hẹn hò với Bảo, tôi rủ má cùng đi mua sắm, tôi muốn thật đẹp trong ngày kỉ niệm. Tôi không rủ chị Hai đi cùng. Trước khi đi, tôi còn cố nói to để chị Hai nghe thấy.
“Ba tháng rồi đấy nhé!”
Chị Hai sập cửa cái rầm. Má cười.
“Lũ trẻ con.”
6.
Tôi diện bộ đồ đẹp nhất đến chỗ hẹn. Bảo sẽ xin nghỉ làm thêm sớm để hai đứa đi chơi, hôm nay là ngày đặc biệt hơn một chút mà. Tôi thầm tưởng tượng ra gương mặt Bảo, và cả nụ cười của cậu ấy. Cậu ấy sẽ xuýt xoa.
“Cậu đẹp quá.”
Cậu ấy vẫn thường nói vậy mỗi khi tôi diện đồ mới. Huống gì đây là bộ đồ đã được má con tôi tuyển lựa kĩ càng. Tôi nghĩ tới cảnh hai đứa nắm tay nhau tản bộ, cảnh cậu ấy hát cho tôi nghe và nhiều nhiều những cảnh lãng mạn như phim Hàn khác. Rồi đứng cười một mình ngẩn ngơ.
Nhưng chờ mãi mà không thấy Bảo đến. Những mộng mơ của tôi chuyển dần thành lo lắng. Tôi tự hỏi có phải Bảo gặp chuyện gì không. Hay quán cà phê có chuyện gì nên Bảo không đến được? Tôi nghĩ đủ thứ rồi chực trào nước mắt.
Và những lo lắng của tôi chuyển thành giận dữ khi tôi chạy đến tiệm cà phê quen, tiệm mà Bảo vẫn làm thêm từ ngày đầu chúng tôi gặp nhau, nơi mà tôi đã pha cho Bảo ly cappuccino tỏ tình thật chân thành.
Tôi xô cửa chạy vào quán. Mồ hôi bết trên tóc. Tôi định hỏi có Bảo ở đó không thì ánh mắt đã tìm thấy cậu ấy. Bảo đang chìa ra trước mặt một cô bạn rất xinh, ly cappuccino với hình trái tim như tôi từng làm cho cậu ấy. Và cậu ấy cũng thật duyên dáng khi nháy mắt cười.
“Cậu biết không, cà phê biết nói đó.”
Tôi gần như không chịu đựng được những gì diễn ra trước mắt mình. Trái tim tôi bị tổn thương. Cà phê biết nói thật. Hôm nay chúng đã nói tôi nghe.
Cô gái xinh đẹp thêm đường, và khuấy nhẹ, thật điêu luyện. Hình trái tim tan biến. Bọt sữa về với bọt sữa. Tôi cảm thấy hụt hẫng, tình cảm của Bảo, tình cảm của người khác đối với cậu, cũng đều nhẹ tênh, chỉ như một tiếng “Ờ” vô thưởng phạt.
Tôi đẩy cửa ra ngoài, cố đứng vững trên đôi chân mình. Tôi thấy giận và buồn. Có lẽ tôi phải cách xa Bảo ra. Những tình cảm đẹp đẽ của tôi với cậu ấy đã không còn đủ mạnh mẽ để tôi chấp nhận cậu nữa. Như trong một cái phim truyền hình Hàn Quốc dài loằng ngoằng mà má xem mỗi tối, một ông biên kịch đã nói đại loại thế này.
“Lý trí không thể bắt trái tim xóa đi hình bóng một người. Nhưng nếu dùng hết sức, lý trí vẫn có thể ép ta cách xa một người.”
7.
Tôi khóc suốt mấy ngày. Má pha sữa cho tôi.
“Hết đắng tới ngọt con à. Hãy chỉ nhớ những phần đẹp nhất, hạnh phúc nhất!”
Mùa Hạ dần hết. Trời vào thu. Tôi nghỉ công việc hè, rảnh rỗi vài ngày, buổi sáng nằm nghe mùi cà phê sực lên trong bếp. Bỗng cảm thấy những thương mến như còn đang bên mình.
Blog tinh yeu don phuong Những cơn mưa vẫn chưa rời đi. Chúng làm sực lên mùi đất mỗi buổi chiều. Tôi với chị Hai vẫn còn lạnh nhạt. Tôi không còn giận chị nhưng chẳng biết làm sao nói chuyện bình thường lại cả. Với nữa, tôi đang chẳng muốn nói gì, chỉ muốn trầm ngâm thôi.
Buổi chiều, tôi quấn mền ngồi nhìn ra cửa sổ, mưa lất phất tạt vào. Chị Hai lục đục dưới bếp. Tôi bật radio, tiếng hát Phương Thảo có tiếng mưa làm nền lại càng buồn hơn.
“Khi những mối tình đã qua, khi nước mắt đã đi qua.
Tôi nhớ những ngày thơ ấu như là cơn gió đã xa mất rồi.
Nhớ những tháng ngày ấm êm, bên cha bên mẹ dấu yêu.
Câu ru trưa hè miên man,
Chị em thương mến bên nhau sớm chiều…”
Tôi bật khóc, những giai điệu đó thực sự chạm vào tôi. Chị Hai vội mở cửa, khẽ ôm lấy vai tôi. Chị đem lên phòng một tách đen đặc sóng sánh. Tôi chun mũi, tôi chưa bao giờ chịu nổi mùi hương đậm đặc này.
“Chị pha cho em nè. Ngoan đi. Cái gì qua rồi, cho qua.”
Tôi ôm lấy chị khóc òa lên. Chị Hai vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi. Hai chị em cứ ngồi như thế rất lâu cho đến khi tôi thôi khóc. Chúng tôi ngồi dựa vào tường, lặng lẽ nhấp chung ly cà phê đen đặc. Thơm mà đắng, đắng mà yêu. Lần đầu tiên tôi thấy vị đắng nghét trở nên ngọt dần nơi cuối lưỡi.