Blog Tình Yêu : Sống đẹp : Khoảnh khắc

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / , Sống đẹp : Khoảnh khắc

Sống đẹp : Khoảnh khắc

| No comment

Blog tinh yeu hay nhat Cứu cánh của nghệ thuật là cái đẹp, chứ không phải sự thật.

Edgar Allan Poe
1
Vết thương
Thanh đã ngồi như vậy bên vệ đường rất lâu. Châm điếu thuốc thứ tư, lặng lẽ ngắm nhìn tàn thuốc xám trắng vỡ vụn thành những mảnh li ti dưới chân. Từng cụm khói nhè nhẹ bung tỏa, yếu ớt biến mất dần ngay trước tầm mắt. Ngực đều đặn hít thở mùi cay nồng váng vất trong không khí.
Xung quanh, ánh đèn đường hiu quạnh, tỏa tròn như lòng bàn tay xòe ra hư không. Cả khu phố dần trở nên tĩnh mịch và yên ắng. Ánh sáng dìu dịu ve vuốt một bên mặt cô, xúc cảm mềm mại và khô ráo. Đêm ba mươi tết, có một chút cảm giác dịu dàng.
Bàn tay Thanh đột ngột đặt lên bụng. Ngón tay mảnh gầy lạnh ngắt chà sát lớp áo bên ngoài, run rẩy miết qua lại. Bên dưới thịt da mình, cô có thể nghe thấy nhịp đập của một sinh mệnh. Rất nhẹ, rất khẽ. Đột nhiên cô nghĩ, thì ra bản thân trước khi đến với thế giới này cũng đã từng bé nhỏ như vậy.
Một cơn buồn nôn chợt cuộn lên trong dạ dày. Thanh vội vã ấn tay vào ngực cố kiềm chế. Chỉ một lúc nao nao thoáng qua rồi cơ thể lại trở lại bình thường. Cô bỗng nhớ lại khoảng thời gian hai tuần trước, khi bắt đầu gặp phải những đợt khó chịu đầu tiên.
Ban đầu, Thanh nghĩ đó là hệ quả của việc thường thức thâu đêm và ngồi trước màn hình máy tính quá lâu. Tuy nhiên khi mọi thứ kéo dài đến gần một tuần, cô đã không còn nghĩ như vậy nữa. Thanh nhận ra điều bất thường trong cơ thể mình. Cô không ăn được bất kỳ thứ gì. Cả cơ thể kiệt sức mệt lả đi.

Sau khi phát hiện ra sự tồn tại bất ngờ của mầm sống mới, Thanh đã ngủ suốt năm ngày. Không ăn, chỉ thi thoảng tỉnh dậy uống nước và lại chìm sâu vào những cơn mộng mị. Cô thường mơ thấy mình đang ôm một bể cá trong suốt, bên trong là một chú cá con màu vàng cam đang ngủ. Cái vây nho nhỏ khe khẽ đập, miệng bé xinh ngớp ngớp, đôi mắt khép hờ. Ánh sáng xuyên qua làn nước đổ xuống phần lưng mảnh, dát một lớp bụi vàng lấp lánh. Cảm giác rất đỗi nhỏ bé, cũng rất đỗi bình an.
Có đôi lúc Thanh lại mơ đến khoảng thời gian bố mẹ cô ly hôn. Sau khi hai mẹ con cùng trở về nhà bà ngoại, mẹ cô cũng ngủ suốt một tuần. Nằm co mình trong góc giường bên cửa sổ, hai mắt nhằm nghiền, từng lọn tóc ướt đẫm bết dính lộn xộn. Ánh nắng hoàng hôn u buồn hắt ngang, in bóng những song gỗ mục đan chồng lên cơ thể. Gương mặt tái nhợt mà yên tĩnh.
Mẹ ngủ bao lâu, cô cũng lặng lẽ ngồi bên giường ôm gối nhìn bà bấy lâu. Trong lòng cô khi ấy vừa là sợ hãi mẹ không bao giờ tỉnh lại, vừa là hi vọng bà có thể ngủ đến khi lãng quên đi tất cả mọi chuyện. Đôi lúc cô muốn bà được giải thoát, đôi lúc lại lo lắng sẽ bị bỏ rơi lần nữa. Mâu thuẫn dập dờn như sóng biển, lấp đầy rút cạn lặp đi lặp lại trong tâm thức. Đau đớn và nhẹ nhõm cứ thế đan cài vào nhau hành hạ Thanh.
Ngày thứ năm, trước khi không thể chống đỡ được, cô gặp phải một cơn ác mộng. Cô mơ thấy mình đang từ từ chìm dần xuống đáy đại dương, đen ngòm và trầm mặc. Nước biển lạnh buốt len vào khắp cơ thể, đè ép mọi giác quan. Quầng sáng của mặt trời loang trên mặt nước yếu ớt rồi tắt hẳn, đâu đó dưới tận cùng cô nghe thấy một tiếng gọi rất nhỏ. Là của mẹ.
Mẹ nói, đáy biển là nơi an toàn nhất đối với chúng ta. Con hãy nằm xuống đây, an tâm ngủ đi.
Giọng của mẹ rất êm, thì thầm như hát ru. Thanh nhắm mắt, có cảm giác đang cuộn mình trong lòng mẹ như hồi còn nhỏ, được mẹ ôm ấp và che chở. Cơ thể cô rã rời, muốn hoàn toàn buông xuôi.
Đột ngột, cá con trong lòng cô hoảng loạn quẫy đạp. Vây nhỏ cọ sát vào bụng cô, để lại những vết xước đau rát từng đợt. Bể thủy tinh trong lòng cô vỡ tan, âm thanh rạn nứt xé rách màn nước đen kịt trước mặt, ló rạng một vài tia sáng rất mỏng. Thanh bị thức tỉnh, khó khăn hô hấp, ngực nặng như có cả một tảng đá lớn đè lên. Thâm tâm nói rằng nếu cô không tỉnh dậy ngay lúc này, có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Theo phản xạ quen thuộc, cô cố sức hít thở. Đầu óc trở nên trống rỗng, mọi hoạt động đều do bản năng. Thanh dùng cổ họng đau rát của mình kêu lên từng âm vụn nhỏ để tự đánh thức mình.
Thoát khỏi trận bóng đè, cả người Thanh ướt đẫm mồ hôi. Trong ngực, trái tim thình thịch đập vội vã. Bàn tay cô vô thức đặt lên bụng, ngỡ như sinh mệnh bên trong đang cựa quậy sợ hãi, cố chạm vào tay mình qua lớp lớp thịt da. Cô cẩn thận vỗ nhè nhẹ trấn an bé con.
Một cơn gió thổi qua cửa sổ vẫn để mở vào căn phòng nhỏ, mang theo mùi hương trong veo của đêm mùa đông. Thanh khẽ rùng mình. Trong không gian yên ắng tĩnh mịch nghe thấy cả tiếng nhạc ở xa xa vọng lại, dai dẳng như đến từ kiếp trước.
Ngủ triền miên cũng giống thức triền miên, làm đầu óc cô căng ra mụ mị. Lúc tỉnh giấc thường có cảm giác muốn khóc thật to.
Mất một thời gian khá lâu Thanh mới thực sự bình tâm lại. Cho đến khi cơn đói mãnh liệt cào cấu dạ dày, cô đành cố lết mình dậy. Thức ăn để năm ngày đã hỏng, chỉ có thể nấu một bát mì trứng ăn tạm. Dường như hiểu rõ tâm trạng rối loạn của cô, lần này bé con tỏ ra rất biết điều. Ngoan ngoãn nằm yên để cô ăn.
Ăn xong, cô quyết định bật máy tính lên mạng. Không rõ vì sao, việc đầu tiên làm lại là tìm một phòng khám phụ khoa. Có không ít nơi làm việc vào ngày ba mươi tết.
Ngày cuối cùng của năm là một ngày trời rất đẹp. Thời tiết se lạnh, chiều tối vẫn đượm nắng sáng rỡ thành phố. Cảm giác háo hức lan tràn khắp mọi nơi. Màu sắc, thanh âm quyện vào nhau một cách vô cùng náo nhiệt.
Trước khi ra khỏi nhà, cô thay một bộ quần áo bó sát, áo khoác bằng len mỏng, đi giày cao gót màu đen. Trang điểm hơi đậm hơn bình thường. Đó là dáng vẻ của một thiếu nữ bất cần sa đọa. Chưa bao giờ khoác lên hình thái này nên cô có phần không quen. Để trấn an mình, trong túi xách Thanh nhét thêm vào một bao thuốc.
Cô nghĩ đóng vai bà phù thủy độc ác, có lẽ sẽ dễ dàng từ bỏ bé con hơn.
Blog tinh yeu cuoc song uống phố, Thanh có phần bị choáng ngợp bởi không khí tết. Năm giờ chiều, sự náo động và rạo rực hiển lộ rõ trên những gương mặt xa lạ. Mùi thơm từ những chậu hoa khiến cô buồn nôn. Từng dòng xe cộ đi lướt qua làm cô váng vất. Thanh chống lại sự phản kháng của cơ thể, bắt xe đi tới địa điểm một phòng khám đã tìm hiểu từ trên mạng hôm qua.
Ra khỏi taxi, cô đứng rất lâu phía bên này đường, nhìn vào phòng khám vắng vẻ ở đối diện. Bởi vì nơi đây làm việc đến bảy giờ nên cô đã chần chừ ở nhà mãi rồi mới đi. Cô muốn cho bé con ở bên mình tận hưởng không khí ngày cuối cùng này lâu hơn một chút, lại cũng muốn cho nó có thể lặng lẽ rời đi một thế giới khác trước khi sang năm sau.
Vỉa hè nơi Thanh đứng nằm sát bên cạnh một công viên. Buổi chiều cuối cùng của năm mới vẫn còn rất nhiều gánh hàng rong nhỏ lẻ. Người bán hàng già nua với gương mặt sạm đen ngồi nhìn dòng người qua lại, ánh mắt có phần chờ đợi, lại có phần thản nhiên. Cứ lặng lẽ kết thúc một năm như vậy.
Đưa mắt nhìn xung quanh, Thanh chợt dừng lại ở một hàng bóng bay gần đó. Người bán dựng xe đạp trên vỉa hè, bóng bay sặc sỡ  đủ hình dạng cột trên ghi đông thành chùm lớn chen chúc lơ lửng trong không gian. Những đứa trẻ kéo tay bố mẹ dừng lại vây quanh, gương mặt nhỏ xíu sáng bừng ngước lên ngắm nhìn. Một thằng nhóc không được mẹ mua cho, ngồi phịch xuống đất đạp chân ăn vạ. Nhìn người mẹ đang giận dữ quát mắng và đứa trẻ cố chấp với mong muốn của nó, Thanh thấy nghẹn thở. Trong lòng cô lúc ấy như thể có một mầm cây đang nhú lên, muốn phá bung lồng ngực mà chui ra.
Rốt cuộc, Thanh lặng lẽ quay mặt đi. Bàn chân tự động bước về phía phòng khám trước mặt.
Lúc xuống đường để sang bên kia, không hiểu sao tinh thần đột nhiên trống rỗng, cô đi như thể mộng du. Mãi đến khi có tiếng xe phanh két lại ngay sát bên cạnh mới giật mình hoảng sợ. Tim cô như sắp ngừng đập, phản xạ đặt tay lên bụng miết nhẹ rồi mới thở hắt ra.
Cúi đầu xin lỗi người vừa dừng xe, Thanh quay trở lại vỉa hè ban nãy. Từng đứa trẻ một tay cầm bóng bay rực rỡ, một tay nắm tay mẹ đi lướt qua cô. Phố phường kẻ ngang người dọc tựa như thuộc về một thế giới khác. Cô vẫn đứng như vậy, mắt trân trối nhìn về phía đối diện cho tới khi những ánh đèn trong tòa nhà tắt hẳn, người bảo vệ khóa cửa ra về. Mệt mỏi, Thanh ngồi xuống vệ đường. Gần chín giờ đêm nhưng phố lại vắng vẻ như thể chưa bao giờ có người qua lại.
Cả người rã rời, cô lục túi lấy ra bao thuốc, chậm rãi châm một điếu. Gần một tuần không hút thuốc, lúc này ngửi thấy mùi quen thuộc lại khiến cô nhờn nhợn trong cổ họng. Hít một hơi dài, lặng lẽ nhả khói. Cảm giác như thể quay về lần đầu tiên thử dùng thứ chất độc này.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy biển. Chuyến du lịch bất đắc dĩ sau trận cãi nhau với mẹ. Gần đây, mẹ cô gặp được một người đàn ông góa vợ và có ý định muốn tái hôn. Từ sau khi mẹ tỉnh lại khỏi giấc ngủ dài kia, Thanh bắt đầu có một nỗi ám ảnh kì dị về hôn nhân. Vì thế nên cô ra sức phản đối, nói rằng không muốn bà lại tiếp tục một sai lầm khác. Và cô dùng cách bỏ đi để thể hiện sự phản kháng của mình.
Thanh gặp người đàn ông ấy trong chuyến du lịch đó. Lần đầu hai người gặp nhau là vào lúc rạng đông. Trên bờ biển vắng vẻ, cô chân trần tiến về phía trước, cảm nhận nền cát ẩm ướt lún xuống theo mỗi bước chân. Gió lồng lộng thổi vạt chiếc váy hoa trắng, trượt bay phần phật như những cánh buồm. Sóng dập dềnh chạm vào da thịt lạnh buốt, chậm rãi cuốn lấy cơ thể cô kéo vào lòng biển. Cô cứ đi một cách vô thức như bị màu xanh bao la trước mặt thôi miên.
Đột ngột có một bàn tay vươn ra, bắt lấy khuỷu tay cô ra sức kéo lại. Bàn tay dài rộng của đàn ông, những ngón tay ram ráp có hơi ấm của da thịt nóng rẫy chạm vào cô. Rồi hai tay anh ta quàng quanh ôm siết lấy người cô từ phía sau, một hơi đưa cô quay trở lại bờ.
Lúc ấy, bỗng nhiên Thanh chỉ muốn nằm trong vòng tay anh ta mãi.
Chờ cho cô tỉnh táo lại, người đàn ông đã rời đi. Đọng lại trong không gian là mùi gió biển mằn mặn và mùi xà phòng trong veo tinh sạch trên áo quần anh ta. Cả người cô ướt sũng, run lên vì lạnh. Thanh hít một hơi sâu hương vị thuần khiết của bình minh. Lặng lẽ ngắm nhìn những đám mây tầng tầng lớp lớp như những miếng giẻ bỏ đi, ảm đạm trôi lững lờ trong không trung. Mặt biển màu tàn tro nhàu nhĩ.
Người bắt đầu ùa ra mỗi lúc một nhiều, âm thanh nói cười bị tiếng sóng ngay lập tức cuốn đi. Trên dải cát bạc phếch miên man, mọi người giống như cây xương rồng bé nhỏ cô đơn nơi sa mạc. Cô tự ôm lấy mình, bàn tay ve vuốt da thịt vừa được chạm vào. Trong lòng cồn cào mà hoang vu.
Lần gặp tiếp theo lại là lúc tối muộn. Cô ngồi trên bờ biển, châm thuốc hút, đưa mắt nhìn ra phía đường chân trời xanh đen. Trong tiếng sóng biển xao động u buồn, có người tiến đến ngồi xuống chỗ bên cạnh. Khẽ đặt vào tay cô một lon bia lạnh ngắt.
Cô quay sang nói, cám ơn.
Anh ta gật đầu, khẽ mỉm cười.
Đó là một người đàn ông rất đẹp trai. Đặc biệt khi cười lên trông vô cùng ấm áp. Hai người im lặng ngồi bên nhau cùng uống thứ nước đắng nồng cay xè. Lúc bia chảy đến dạ dày còn nghe được cả âm thanh nóng rát xèo xèo sâu bên trong cơ thể. Cơn cồn cào ban sáng bỗng quay trở lại dày vò cô một cách mãnh liệt hơn.
Sáng nay, ý định ra biển ban đầu của tôi cũng giống như cô.
Anh ta đột ngột lên tiếng. Giọng nói trầm trầm như phát ra từ một nơi rất sâu trong linh hồn. Cô nhìn anh. Nhìn thấy ánh lửa nhỏ xíu lấp lánh giữa con ngươi đen thẳm.
Thực ra thì không phải tôi muốn tự sát đâu. Im lặng một lúc lâu rồi cô phân trần. Chỉ là muốn xem mình có thể chạm đến độ sâu nào trong lòng biển mà thôi.
Ai nói là tôi định tự vẫn?
Người đàn ông phản bác. Gương mặt đột nhiên có biểu cảm vui vẻ và thoải mái. Cô sửng sốt chớp mắt rồi quay đi lẳng lặng uống một hơi hết lon bia. Càng lúc càng thấy khô ran và khát cháy.
Nửa đêm, Thanh đi theo anh ta về phòng trong khách sạn. Lúc đóng cửa, anh ta nhào đến hôn cô. Động chạm vội vã nhưng vẫn rất cẩn trọng. Cô nhắm mắt đáp lại, nghe thấy tiếng nước róc rách rót vào cơ thể. Nước đi tới đâu, cô thấy linh hồn mình tan chảy tới đó. Những vết thương được xoa dịu, những khe nứt được lấp đầy. Cả hai như sa mạc khô hạn đói khát, ôm siết lấy nhau. Cô bấu chặt vào người anh đòi hỏi. Móng tay cào lên thịt da anh, để lại những vết xước rớm máu. Nhưng anh vẫn ve vuốt cô rất đỗi dịu dàng.
Khoảnh khắc cuối cùng, một giọt lệ trong veo tràn ra khóe mắt cô. Người đàn ông cúi xuống hôn lên nó với một vẻ nâng niu say đắm. Anh ta thì thầm, nước mắt em rất mặn. Là loại nước lắng đọng ở đáy cùng đại dương.
Cả đêm anh ta ôm cô nằm trên giường. Cô nằm tựa vào lồng ngực anh, hai người cùng xoay người hướng ra cửa sổ mở toang. Không gian tĩnh mịch khiến cho cô có ảo giác cả địa cầu chỉ còn lại cô và anh. Nhịp thở của sự sống đều đều và tiếng vỗ rì rào của sóng biển. Đó là âm thanh nguyên sơ và tinh thuần nhất của cô đơn. Lúc đi giữa phố phường và mọi người xa lạ khác sẽ không thể nào nghe ra được.
Ở bên người đàn ông này, Thanh có thể nói hết tất cả mọi tâm sự trong lòng mà không cần lo lắng tiếp sau. Anh ta thường chỉ im lặng lắng nghe nhưng bằng trực giác, cô có thể nghe được tiếng nói trong lòng anh ta. Chân thành mà bi thương.
Anh ta bảo, không sao, anh hiểu mà. Người khác hay thậm chí cả em có thể không tin nhưng thực sự anh hiểu hết đấy.
Vì thế nên hãy an tâm nói đi.
Cuộn mình trong vòng tay dài rộng, cảm nhận thịt da kề sát ấm nóng, có cảm giác sự tồn tại của mình được che chở và níu giữ. Không biết gì về nhau nên có thể dễ dàng để lộ cho nhau phần yếu đuối nhất của bản thân. Tình cảm chỉ xảy ra trong vài ngày ngắn ngủi nhưng Thanh biết, đó là những khoảnh khắc cô kiếm tìm cả đời. Không vướng bận thời gian khói bụi.
Khoảnh khắc bình minh cuối cùng, cô thức dậy trước. Ngồi bên giường, vươn tay vuốt ve theo từng đường nét gương mặt anh. Ánh sáng nhợt nhạt ngoài cửa sổ hắt ngang, phủ lên anh một vẻ tĩnh lặng và cổ điển.
Người đàn ông này lúc ngủ rất an tĩnh, giống như một pho tượng đẹp đẽ được tạc khắc đã tồn tại cả ngàn năm. Tay cô trượt dọc sống mũi, miết qua chân mày rồi lưu luyến rất lâu trên mi mắt dài hơi cụp của anh ta. Sau đó dứt khoát rút tay về, đứng dậy xoay người rời đi.
Lúc xe khách ra khỏi khu nghỉ mát, lắng nghe tiếng sóng biển xa dần, cô có ảo giác mọi thứ đã xảy ra từ kiếp trước. Cồn cát hoang vu, màu xanh đen u buồn của biển cả, âm thanh xáo động của nước dai dẳng ngày đêm. Mọi thứ vẫn không hề thay đổi qua năm tháng. Chỉ có hơi ấm của người đàn ông ấy là ngắn ngủi và dễ dàng tan biến, không để lại một chút dấu tích nào trong nhân sinh này.
Nhớ về người đàn ông ấy đối với Thanh là một sự dựa dẫm tuyệt vọng. Đến bây giờ, gương mặt anh ta trong cô chỉ còn là hình ảnh mờ nhòa như thể bản vẽ bị nhúng ướt. Thứ duy nhất còn rõ ràng là ánh mắt sâu thẳm trầm mặc, u buồn như mặt biển ban đêm.
Những hạt mưa nhỏ xíu bắt đầu lất phất rơi. Không gian lạnh dần. Thanh đốt thuốc rồi để đó, chỉ ngắm nhìn những vòng khói mỏng trôi nổi hư hao. Cô biết, nếu cứ đốt mãi, cả cô và bé con đều sẽ chết. Bất cứ lựa chọn nào, dù xấu dù tốt cũng luôn đi kèm với từ bỏ một thứ nào đó. Vì thế nên đây là lần cuối cùng tự cho phép bản thân thoải mái với người bạn đã cùng đi qua cô đơn một quãng đường rất dài này.
Bé con, con là vết thương lớn nhất trong lòng mẹ.
Cô thì thầm. Sinh mệnh quý giá này đã vô tình đi lạc tới bên cô, mà cô lại không nỡ thả nó trở về.
Không thể cho con tình thương của bố. Không thể nuôi nấng con với một linh hồn trọn vẹn của người mẹ. Bé con, xin lỗi vì đã níu giữ con ở lại thế giới khiếm khuyết này.
Chỉ vì mẹ quá đỗi cô đơn.
Đâu đó rất xa, có tiếng nhạc của bài hát chúc mừng năm mới. Âm thanh xôn xao vụn mảnh vọng qua như đến từ bên kia thế giới. Ở phía góc đường gần đó chợt có ánh sáng lóe lên rồi tắt lịm. Thanh thấy chóng mặt đột ngột. Cả người bất giác nặng nề chìm lả dần như rơi vào lòng biển mênh mông.

Trong khoảnh khắc trước khi nhắm mắt, cô thấy một ánh lửa nho nhỏ ấm áp sáng lên yếu ớt dưới đáy cùng đại dương.


2
Pháo hoa



Lúc Thanh tỉnh dậy là mười giờ đêm. Cô nhìn quanh, thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Là kiểu căn hộ chung cư cũ cho thuê khá nhỏ, tường sơn màu xanh nhạt, bày trí đơn giản mà sạch sẽ. Góc phòng có một chiếc TV, màn hình đang chiếu cảnh quay những người đợi chờ để được ngắm pháo hoa.
Cô tỉnh rồi à?
Người đàn ông đứng dựa vào cánh cửa đi ra ngoài lan can, nhìn về phía cô. Bên cạnh anh ta là một chiếc tripod đặt cố định máy ảnh. Gương mặt hiền hòa, giọng nói trầm ấm mang đến cảm giác tin cậy và dễ chịu.
Cô bị hạ huyết áp, xỉu ở ven đường. Đọc được vẻ hoang mang nghi hoặc trong ánh mắt cô, anh ta giải thích. Bệnh viện ở xa, cũng sắp giao thừa nên đưa cô về đây luôn. Yên tâm, tôi là bác sĩ. 
Thanh nhìn anh ta một lúc rồi gật đầu nói, cám ơn.
Anh ta cười thoải mái, không có gì. Sau đó tiến tới rót nước ấm vào một chiếc tách để sẵn rồi dùng thìa khuấy nhẹ.
Đây là trà gừng, cô uống đi cho người ấm lên. Có đói không, tôi mang đồ ăn lên cho nhé?
Được quan tâm bất ngờ khiến Thanh có cảm giác rất kì diệu. Cô nhận lấy tách trà, lắc đầu từ chối rồi chậm rãi uống từng hớp một. Mùi gừng thơm xoa dịu tinh thần, cô thả lỏng, vui mừng cảm thấy bé con trong bụng chợt khẽ cựa quậy.
Cô đang có em bé sao? Người đàn ông đột ngột hỏi. Cô sửng sốt ngạc nhiên, làm sao anh biết?
Anh ta cười.
Trực giác nghề nghiệp mà thôi.
Blog tinh yeu hanh phuc Sau đó, cô bắt đầu trò chuyện cởi mở hơn. Lúc ấy mới biết anh ta tên Mạc, là bác sĩ trong một phòng khám tư nhân, ngoài ra còn có đam mê chụp ảnh. Cô nhìn những bức ảnh treo đầy trên những sợi dây song song căng ngang một bức tường của anh, hầu hết đều là cảnh vật bình thường.
Đóa hoa trên ban công. Gương mặt người qua phố. Biển cả xám tro. Góc đường hiu quạnh.
Điểm chung là màu sắc rất buồn.
Mạc nói, đó là dòng thời gian của anh. Chỉ tồn tại trong những giây khoảnh khắc ấy. Còn lại hầu hết đều là lãng phí.
Dù rằng có những lúc, thứ anh chụp được chỉ là một loại mặt nạ sai lầm của thời gian.
Thật tuyệt. Giống như đại sảnh danh vọng ấy.
Cô cảm thán. Mạc mỉm cười. Kì thực ban nãy trước lúc bắt gặp em ngất đi, anh đã chụp em. Khi ấy mới biết, thì ra trong lúc nhà nhà hạnh phúc này, đâu đó vẫn còn có những người tuyệt vọng giống như mình vậy.
Anh sống một mình à?
Ừ. Anh bị bố mẹ đuổi khỏi nhà nên tết này không thể về. Sai lầm phạm phải là anh chỉ thích đàn ông thôi.
Mạc đáp rất bình thản. Cô nhìn anh loay hoay bên máy ảnh, bỗng muốn ôm lấy đầu của anh nói rằng, đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn. Sau đó, hai người cứ vậy nói với nhau rất nhiều. Như thể có một nút kẹt nào đó trong cơ thể được giải phóng, cô trò chuyện không ngừng. Nói về mẹ. Nói về người đàn ông. Về bé con và biển cả. Ngoài trời tối đen, hai người như hai con thú bị thương, lặng lẽ co vào nhau, liếm vết thương cho nhau.
Cuối cùng, cô ở lại đón giao thừa cùng anh.
Thời khắc sắp sang năm mới, Mạc khoác cho Thanh một chiếc áo khoác rộng rồi đưa cô ra ban công ngắm pháo hoa. Ban công nho nhỏ đặt những chậu hoa nhài có bông bé xinh trắng muốt, mùi hương thoang thoảng kiêu sa. Trong bóng đêm thanh khiết, Thanh nhìn vào mắt anh. Có tia lửa nhấp nháy trong đó. Là tia lửa cô đã thấy trước khi ngất đi. Trong lòng bỗng vô cùng ấm áp.
Cô chợt nhớ đến người đàn ông ở biển, nhớ đến phía sau hàng mi dài anh ta cũng có đôi mắt sâu thẳm và lấp lánh như vậy. Những người giấu kín cuồng nhiệt dưới đáy cùng linh hồn, ngụy trang bằng bề ngoài trầm lặng và cô độc. Như đại dương rộng lớn ẩn chứa ngọn núi lửa bí mật đang say ngủ. Sinh mệnh luôn không có cảm giác an toàn nên cứ mãi trốn trong bóng tối tự ve vuốt tổn thương của bản thân, âm thầm khao khát.
Thanh đột ngột hoảng hốt. Cô muốn bám víu lấy tia lửa ấm áp đó. Và rồi một cách điên cuồng, cô níu lấy người đàn ông trước mặt, hôn lên mi mắt anh. Phía xa có tiếng pháo hoa vút lên rồi nở bung thành chùm chùm óng ánh, hoa lệ rũ xuống. Ngay lúc ấy, máy ảnh trong chế độ tự động cũng vang lên một loạt những thanh âm thời gian ngừng lại. Bắt giữ khoảnh khắc rực rỡ nhất. Không cần để tâm đến sự thật rằng phai tàn ngắn ngủi phía sau.

Trong phút chốc, Thanh thấy bàn tay mình chạm vào được tia lửa bí mật trong lòng đại dương, nhìn thấy nó nở rộ thành từng đóa từng đóa sáng rỡ và ấm áp.


3
Đại dương



Cô gái ấy đã đứng rất lâu trước hiên nhà, bàn tay vươn ra hứng những giọt nước mưa lạnh buốt. Sau đó khẽ nói.
Chúng ta kết hôn được không?
Người đàn ông ngồi bên trong gật đầu. Cô gái mỉm cười quay lại nhìn anh. Trong lòng cảm thấy vô cùng tĩnh lặng.
Họ đã quen nhau tám năm. Lần đầu tiên gặp cũng là vào một ngày trời mưa rất to. Sân ga vắng vẻ, Dư xuống tàu, kéo vali hành lý đi vội vào trong phòng chờ. Đột nhiên, một cô gái cầm ô tiến đến trước mặt anh. Cả người cô ướt sũng, bờ vai mảnh run lên. Trên gương mặt đẫm nước với những lọn tóc bết lại là một đôi mắt bình thản. Con ngươi màu xanh đen u tịch như mặt nước.
Anh Dư phải không?
Cô gái lên tiếng hỏi. Trong giọng nói không có vẻ gì là nghi vấn.
Đúng rồi, là tôi.
Anh gật đầu đáp. Cô nhìn vào mắt anh một lát rồi xoay người đi, không nói thêm câu nào. Dư im lặng sải bước theo sau.
Có lần Dư hỏi San, vì sao ngày đó cô không cần gọi điện xác minh mà vẫn nhận ra anh. Cô chỉ cười nhẹ. Em biết mà. Trên người anh có hương vị của đại dương.
Dư là con người bạn thân của bố San, nhà ở một thành phố phương Nam sát biển. Lần ấy ra Bắc công tác nên ở nhờ nhà cô. Anh hơn San sáu tuổi, có dáng vẻ của đứa trẻ trưởng thành sớm nên thường trầm lặng ít nói. Lần đầu gặp cô mới mười tám. Là quãng thời gian đẹp nhất trong đời một người con gái.
Trong suốt tám năm, mối quan hệ của họ không có gì đặc biệt. San trải qua một vài mối tình ngắn, anh cũng rung động bởi một vài người. Mãi cho tới cách đây một năm, San gặp một người đàn ông. Anh ta là nhiếp ảnh gia, cuộc sống thường lang thang khắp nơi. Cô rất yêu anh. Nhưng không thể đi cùng anh được.
Sau khi chia tay người đàn ông ấy, San đột ngột nói với anh, chúng ta yêu nhau đi. Dư rất bất ngờ nhưng rốt cuộc vẫn đồng ý. Khi đó sức khỏe của bố San bắt đầu yếu dần. Lần này nghe bác sĩ nói có thể không qua được, cô đã đề nghị anh kết hôn như vậy.
Dư không có lý do nào để từ chối cả.
Trước lễ cưới, San đi với bố ra biển. Ông nói trước khi chết muốn ngắm biển một lần cuối. Lúc hai bố con đến trước biển, ông rất xúc động. Rồi ông bắt đầu kể.
Có một người đàn ông đã trầm mình ở nơi đây. Buổi sáng lúc bình minh, ông ấy đi ra biển. Ông ấy nhìn thấy một người phụ nữ ở trên mặt biển, đôi chân trần vô thức đi về phía cô ta. Nước mắt rơi từng giọt ấm nóng hòa tan trong nước. Người đàn ông ấy cứ đi mãi, đi sâu vào lòng biển để tìm kiếm người phụ nữ. Sau đó thì không bao giờ trở về nữa.
San bỗng nhớ đến một đám tang, cô đứng bên cạnh bố trước linh vị một người đàn ông. Trong bức ảnh thờ, ánh mắt người chết như xoáy vào cô, tạo thành một lỗ hổng đen kịt như lỗ đen vũ trụ. Ở đó, cô bé tám tuổi đột ngột cảm thấy khó chịu muốn khóc.
Sau đó, cô bám chặt lấy tay bố, nhìn chằm chằm vào cảnh người ta chôn chiếc quan tài bên trong trống rỗng. Cô thấy từng hòn đất nâu vàng rơi xuống, chồng chất lên một chiếc hộp chứa đựng hư không. Khi người ta lấp đất, cô cũng cảm thấy được lỗ hổng trong lòng mình được đậy nắp và đắp thành nấm mộ. Sự thiếu hụt trở thành bí mật không ai biết.
Lúc ra về, người góa phụ vẫn ôm khư khư khung ảnh thờ trong lòng đột nhiên nhìn cô với ánh mắt vô cùng căm ghét. Bà ta mím chặt môi, gương mặt vặn vẹo thành một hình thù kì dị. Biểu hiện ám ảnh giống như phù thủy trong truyện cổ tích.
Sau này có lần San đã mơ thấy người đàn bà ấy đào nấm mộ kia lên và nhét mình vào trong quan tài rỗng không đó. Cô nằm bên trong, cảm nhận từng khối không khí bị rút cạn dần dần. Cô ra sức gào thét mà không cách nào kêu được thành lời. Cuối giấc mơ bỗng nhiên lại thấy mình đang chết dưới đáy biển.
Đó là một cơn ác mộng rất kinh khủng.
Lúc hai bố con rời biển lên xe trở về, San đột ngột nắm lấy tay bố. Bàn tay ông gầy guộc lạnh ngắt giống như năm cô tám tuổi ấy, khe khẽ vỗ nhẹ. Một giọt nước lặng lẽ rơi khỏi khóe mắt cô. Lỗ hổng trong lòng cồn cào gào thét.
Thì ra đại dương kia đã nuốt mất sinh mạng của một người dễ dàng đến thế. Vậy mà qua tháng năm dài rộng vẫn bình thản tỏ ra như không có chuyện gì.
Chuẩn bị kết hôn, San và Dư đi chụp ảnh cưới. Địa điểm là một đồi cát rất đẹp ở gần nhà Dư. Trong lúc chụp ảnh, bỗng nhiên San nghe thấy tiếng sóng vỗ rất nhỏ vọng tới. Là biển. Là tiếng gọi của mẹ. Nhịp thở bối rối của người đàn ông đã trầm mình. Cô xoay người, chạy như bị thôi miên.
Dư quay đầu nhìn bóng lưng San xa dần. Phía sau cô như có cả một cơn giông tố đang đuổi theo. Anh nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau, khi anh đi sau cô, bỗng có khao khát ôm lấy bờ vai yếu ớt đang không ngừng run rẩy trước mặt. Cô gái ấy trong lòng mang rất nhiều vết thương anh không cách nào chạm tới được. Chỉ có thể dùng cả đời này, dõi theo cô, xoa dịu đau đớn của cô, cho cô một nơi bình yên để trở về. Chỉ có ở trong ngôi nhà của mình, người ta mới có thể an tâm để lộ tổn thương.

Nhìn hai người trước mặt, người thợ chụp ảnh không biết vì lẽ gì, đã vô thức lặng lẽ bấm máy giữ lại khung hình bi thương ấy.


 4
Khoảnh khắc



Đó là một ngày mùa hạ. Người đàn ông cả người ướt đẫm mồ hôi, dưới nắng hè gay gắt đưa tay bấm chuông cửa nhà Mạc. Anh ta nói mình tên là Lữ. Mạc à một tiếng rồi gật đầu. Anh là bố của bé con.
Họ ngồi trò chuyện suốt một ngày. Không ai hỏi gì về nhau, ngay cả lý do vì sao Lữ tìm được tới nơi này. Mạc kể cho anh ta về những ngày cuối cùng của Thanh, về sự chào đời của San và cuộc sống của bé con sau đó. Anh nói, trước lúc chết, Thanh đã mê sảng thấy Lữ. Cô gọi tên anh, tiếng gọi rất khẽ. Rồi cô mỉm cười. Khi ra đi, trông cô giống như đang ngủ. Bình thản và yên tĩnh.
Lữ im lặng lắng nghe anh nói, ngón tay run rẩy lật những tấm ảnh anh đã chụp mẹ con Thanh. Nhìn người đàn ông chất chứa tuyệt vọng này, Mạc bỗng hỏi.
Vì sao anh lại yêu cô ấy?
Lữ ngừng tay. Run rẩy giảm dần rồi ngưng hẳn. Một lát sau anh ta mới trả lời, giọng nói nhè nhẹ như một lời tự sự.
Hình ảnh cô ấy một mình bé nhỏ đi vào lòng đại dương hoang vu. Có những lúc nằm bên cạnh ôm lấy cô ấy, tôi lại rất muốn đưa cô ấy ra biển cùng tự sát.
Buổi tối lúc San đi học về, Mạc giới thiệu Lữ với con bé. Theo ý Lữ, anh nói anh ta là bạn của anh. San rất vui, tỏ ra quấn quýt lấy Lữ. Nó muốn bố có nhiều bạn.
Blog radio Ngày hôm sau, ba người cùng ra biển. Mạc mang theo máy ảnh, nói với Lữ, tôi sẽ chụp cho anh và San. Lúc anh kéo anh ta đến bên bé con, Lữ có vẻ rất ngượng ngùng. Trong đáy mắt là vui sướng và đau đớn đan xen cuộn xoáy.
Nào, đứng sát vào một chút. Mạc đẩy Lữ. Nắm lấy tay bé con đi. Đừng hờ hững như vậy, nắm theo kiểu của một người cha ấy.
Nhìn hai người một lớn một nhỏ đứng bên nhau khiến anh rất xúc động. Anh đi vòng ra sau. Muốn thu cả biển cả trước mặt vào khung hình.
Đối với Mạc, đây là bức ảnh đẹp đẽ và chân thật nhất anh từng chụp trong đời.
Liếc nhìn vẻ hồi hộp của người đàn ông, không hiểu sao San cũng thấy hồi hộp theo. Nghe bố chỉ đạo, nó cắn môi, khẽ kéo lấy những ngón tay của ông ta sát vào lòng tay mình rồi nắm chặt lại. Bàn tay dài rộng, nóng rẫy mồ hôi. Động chạm bất ngờ khiến người đàn ông hơi giật mình bối rối, cúi xuống nhìn nơi tay mình. Cảm nhận được ánh mắt ấy, San lắc nhẹ tay. Tầm mắt hai người chạm nhau. San cố nở một nụ cười thoải mái trấn an ông ta. Người đàn ông sửng sốt rồi cũng cười đáp lại nó, tay bỗng nhiên siết chặt. Nụ cười vụng về nhưng vô cùng ấm áp. Bỗng nhiên San rất muốn được ông ta ôm trong lòng một lần.
Nắm chặt nhé, tôi chụp đây.