Blog Tình Yêu : Sống đẹp : Tâm thư gửi em.

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / , Sống đẹp : Tâm thư gửi em.

Sống đẹp : Tâm thư gửi em.

| No comment


Blog tinh yeu                 Nói cho em biết. Anh chỉ nói một lần này nữa thôi.
                 Anh không thích em đứng giữa đường, sau đó thấy anh rồi cười toe gọi lớn tên anh và lao ra ôm chầm như thế. Không thích một chút nào. Anh chưa kịp vui thì tim đã giật thót rồi. Phố xá Hà Nội đông đúc và ngột ngạt. Những chiếc xe lao đi vun vút chẳng đợi ai, và chẳng cần biết chuyện gì xảy ra xung quanh họ. Vậy nên, đừng có liều. Ngoài anh ra, chẳng ai đợi em đâu. Ôm em rất ấm, buông em ra càng khó khăn. Anh không muốn nới hụt tay em giữa chốn đông người.
                 Anh không thích em đi đường để tai nghe Ipod quá to, át cả tiếng còi xe, át cả tiếng chuông điện thoại anh gọi cũng không nghe thấy. Chúng ta đều lớn, không thể chỉ biết sống cho mỗi bản thân. Chỉ một tích tắc thôi cũng sẽ hối hận cả đời. Cái giá phải trả không chỉ mỗi chúng ta, mà còn những người yêu thương sống vì chúng ta nữa. Anh nhắc em rất nhiều, anh lo lắng không ít, nhưng ánh mắt ngang bướng của em lại tinh nghịch, lấp liếm trấn an anh rằng mọi chuyện luôn thật tốt đẹp.


                 Anh không thích em thức trắng suốt mấy đêm, dồn ba bốn công việc rồi làm xuyên đêm đến rạng sáng. Nói thế nào vẫn cười ậm ừ “Giờ em ngủ đây”, Sau đó ngủ mê mệt miên man cả ngày hôm sau, để đến nỗi 4 giờ chiều đến nhà nhìn em phờ phạc và rệu rã vì bị giục thức dậy. Em không biết xót bản thân à? Hay vì anh đã yêu hộ bản thân em nên em không cần yêu chính mình nữa? Anh chỉ cau mày, không phải anh không khó chịu, mà bởi vì anh không thể nổi cáu khi mỗi lần như vậy, em lại ngoan ngoãn biết điều ôm từ đằng sau lưng anh phụng phịu, xin lỗi kì kèo. Dẫu vậy này em, chúng ta còn trẻ, nhưng không có nghĩa là chúng ta có quyền làm héo úa sức khỏe của mình.
  Blog radio               Anh không thích em mỗi khi đến thư viện cùng anh ôn thi, đọc chưa được vài trang đã kê mấy quyển sách cho cao rồi chùm chiếc mũ áo lên ngủ từ đầu đến cuối. Đã vậy lúc tỉnh dậy còn ngó nghiêng ngược xuôi, hết lấy giấy ra vẽ nhăng vẽ cuội, lại lấy cây bút chọc ghẹo anh. Này, anh cần học. Chí ít đã không được điểm cao thì anh cũng cần phải qua môn chứ. Vẫn biết xách theo em thì chẳng thể tập trung cố định. Kể cả em có ngồi yên không nói gì đi nữa. Em luôn biết cách làm anh bối rối, kể cả khi chẳng làm gì.

                 Anh không thích em đôi khi vì quá mê mẩn theo đuổi đam mê của mình rồi ăn uống hàng quán vội vã, bỏ quên những bữa cơm nhà chờ em nguội ngắt. Rồi khiến anh luống cuống sốt ruột  khi không thấy tin nhắn rep lại vì em đang quằn quại co quắp với cơn đau dạ dày. Ai cũng cần bay cao, nhưng bay thật xa để muốn trở về nhà. Sau này anh muốn trở về, có em ở cạnh, gối đầu lên đùi em miên man sau một ngày dài, để thấy rằng mình luôn bình yên dù cuộc sống có xô bồ bon chen thế nào chăng nữa. Anh luôn biết em sẽ không bao giờ vô tâm với yêu thương, vẫn biết rằng tuổi trẻ của chúng mình là để cháy. Nhưng đôi khi, anh cũng sợ rằng em lạc mất.




                 Anh không thích em phải đấu tranh với những chuyện buồn, tự kỉ ám thị với những mệt mỏi rắc rối nhưng trước mặt anh vẫn hớn hở vui vẻ cười như không có chuyện gì xảy ra vậy. Vì không muốn anh bận tâm, vì tưởng mình mạnh mẽ lắm rồi tự giải quyết. Rồi một ngày, em gọi cho anh khóc tu tu bảo rằng mình đang ngồi bệt ở một vỉa hè ven đường và bảo anh mau đến với em đi. Em có bao giờ nghĩ rằng ruột gan anh lộn tùng phèo khi thấy em mếu máo, nước mắt nước mũi tùm lum òa khóc khi thấy anh không? Em có bao giờ nghĩ rằng tâm trạng anh rúm ró khi biết em giấu anh chịu đựng một mình không? Xin em, đừng bao giờ như thế.
                  Anh không thích mùi Lavender trên quần áo của em suốt như vậy. Vì sao à? Vì nó quá ư là “em”, đến nối chỉ ngửi thấy mùi đó quẩn quanh vu vơ thôi là anh đã có thể hình dung ra hình ảnh em hiện rõ từng pixel một, âm thanh ồn ào của em đã vang rõ văng vẳng bên tai với tốc độ lan truyền của nơron thần kinh, từ tim lên não và từ não xuống tứ chi. Anh càng không thích khi những cậu bạn khác vì những cái ôm xã giao lại phảng phất “mùi” em trên áo họ. Thú thật thì, dù anh không thích nó lắm, nhưng anh sẽ không chịu nổi nếu đó không phải là mùi hoa oải hương của em.
                  Quan trọng nhất, anh càng không thích khi nhắc nhở em về mấy chuyện ở trên, thì em lại dẩu mỏ, mắt hấp háy so sánh những thứ như: “Anh cũng thức hàng đêm để xem những trận đá bóng còn gì?”, “Anh cũng đi làm rồi có chịu ăn uống tử tế đâu?” … hoặc im lặng cụp mắt líu ríu nói với anh “Ai cũng có thể ở cạnh lúc anh vui, nhưng em muốn đủ mạnh mẽ để ở bên lúc anh buồn..”.. Bởi vì biết anh luôn bất lực trước mỗi mánh làm lành ỉ ôi của em, bởi vì biết dù anh có không thích thế nào, thì em chỉ cần hí hoáy nịnh nọt, hoặc kéo tay chọc chọc, hoặc nhì nhèo nằng nặc, hoặc tủm tỉm lúng liếng nhìn anh... thì anh đành thở dài chịu thua kéo em vào lòng. blog tinh yeu cuoc song
                 Vậy nên nói cho em biết, em rất không tốt. Đã để anh, không thể dùng lời nói mà phải viết hẳn một bản “tuyên ngôn” này để gửi em, thì em quả thực cần phải xem xét kiểm điểm nghiêm túc. Anh sẽ nghiêm khắc và không dung túng gì nữa hết.
Ký tên,
 Anh.