Blog Tình Yêu : Truyện ngắn : Trang nhật kí cuối cùng

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Truyện ngắn : Trang nhật kí cuối cùng

Truyện ngắn : Trang nhật kí cuối cùng

| No comment


Blog tinh yeu cam dong nhat Tôi bước xuống giường, nhấc điện thoại gọi về cho mẹ…trái tim tôi tự nhiên đập nhanh hồi hộp như hồi mới yêu. Đầu dây bên kia tiếng mẹ ân cần làm tôi ấm quá…
Quyển nhật kí mở ra, kí ức ùa về trong tôi, cách đây vài tháng, lúc mà mùa đông len lõi vào kẽ lá, cũng là lúc tôi buông tay mẹ để ra đi. Có nhiều chuyện xảy đến cùng một khoảng thời gian quá ngắn để tôi có thể kịp chấp nhận và chịu đựng. Mỗi lần tiếng xe của tôi vừa đến cổng dáng mẹ chờ in xuống sân qua ánh đèn vàng đã làm tôi chạnh long, tôi không muốn mẹ buồn tủi, nên cứ âm thầm chịu đựng những gì đang diễn ra quanh mình mà chưa một lần tâm sự với mẹ.Đến lúc mọi thứ bao trùm, đau khổ lẫn nước mắt, một cậu con trai 28t đời không thể chịu đựng nữa thì tôi tìm cách ra đi, đi thật xa để lẫn tránh…

Ngày máy bay cất cánh mẹ âm thầm bỏ quyển nhật kí vào vali của tôi từ trước. Tôi bước qua cánh cửa kính không một lần quay lại nhìn mẹ, vì tôi biết nếu quay lại tôi sẽ khóc òa lên như một đứa trẻ. Đã gần ba tháng rồi kể từ lúc sang đây tôi chưa một lần ngồi viết nhật kí về mẹ. Quyển sổ chép đầy những dòng chữ than thở trách móc cái người đã nỡ tâm làm cho trái tim tôi bật cười rồi bật khóc. Tôi viết nhật kí trách cuộc sống và tình yêu sao quá vô tâm với mình. Trách người tôi yêu và người đã từng yêu tôi. Gần 3 tháng mà quyển nhật kí đã kín mít toàn chữ với chữ. Hiện tại tôi đang cảm thấy trống trãi, lật đi lật lại cuốn nhật kí muốn nhàu nát…vô tình dòng chữ đen hiện ra làm tôi bỡ ngỡ: “ con trai, cuộc sống là vậy đó, đau đớn rồi cũng qua thôi, nhưng chẳng đau đớn nào bằng cảm giác người mẹ không thể chia sẻ với con mình…hãy viết vào nhật kí những gì con đau khổ nhất, mẹ tin rồi đến khi con viết đến trang này con sẽ hiểu đau đớn là thế nào. Mẹ thương con không kể hết.” blog tinh yeu hay nhat
Có phải tôi thương mẹ, hay chỉ biết nghĩ đến bản thân? Tôi không nói với mẹ, vì sợ mẹ đau buồn, hay vì tôi không dám đối diện với đau khổ mà phải ra đi. Ra đi để tìm một không khí lạ, vậy mà cảnh Mùa xuân nơi đất khách quê người càng làm tôi cảm thấy cô đơn hơn. Giờ thì tôi mới nhớ, tính đến hôm nay là 27 âm lịch. Giờ này chắc mẹ vẫn đang chạy đi chạy lại sắm sửa trong nhà, ừ thì năm nào chẳng vậy. 28 năm trời ròng rã mẹ nuôi con rồi lúc con trưởng thành trong xã hội con lại bỏ mẹ mà đi chỉ vì một người con gái. Trách người , trách đời rồi trách mình đã quá vô tâm. Quyển nhật kí mẹ gữi con cũng toàn viết về người nào đó. Chưa một lần viết cho mẹ, tự nhiên con thây giận bản thân quá mẹ à! Giờ này mẹ đang làm gì, chắc nhớ con cũng như con đang rất nhớ mẹ… Hối hận vì vô tình, bỡ ngỡ vì nhận ra, ấm áp vì tình mẹ bao la..cảm xúc lẫn lộn hòa vào từng dòng chữ viết
Trang nhật kí cuối cùng,
-Mẹ ơi, Tết bên này không có đòn bánh tét, không có món bánh tráng củ kiệu của mẹ làm con cô đơn quá. Chưa bao giờ con cảm thấy cô đơn như bây giờ, nhiều năm trôi qua dòng đời nghiệt ngã, đau khổ bao nhiêu có khi nào mẹ quên bộ quần áo mới, quên nhắc con ít cắn hột dưa ,..từng cái nhỏ nhặt nhất mẹ đều quan tâm đến con. Vậy mà đến lúc đủ thành công, đủ tiền của con lại bỏ mẹ ra đi vì tình. Con quên mất cái bổn phận to lớn nhất của mình là phải ở nhà với mẹ ngày Tết đến,thi làm sao có thể nhớ những điều nhỏ nhặt như viết nhật kí cho mẹ mỗi ngày. Con quên rằng cuộc sống và tình mẹ thôi đã đủ làm con hạnh phúc. Vắng mẹ mùa Xuân của con dù có ấm áp thế nào cũng lạnh lẽo, vắng mẹ dù có đông bạn bè con cũng cảm thấy cô đơn. Hơi ấm của mẹ là phép màu nhiệm diệu kì nhất có thể làm con ấm áp mỗi khi lạnh lẽo cô đơn, làm con thanh thản giữa dòng đời nghiệt ngã với nhiều lo toan. Để nói về ơn mẹ thì dù con con viết nghìn lần nhật kí chắc cũng không kể hết, cũng như không thể nào tả hết sự vô tâm của con. Bất hạnh của cuộc đời con chỉ là một hạt cát nhỏ so với những gì mẹ đã hy sinh và tình yêu của mẹ tựa như sa mạc vô bờ bến… trang nhật kí cuối cùng con viết cho mẹ cũng là trang đầu tiên mở ra cho cuộc đời mình. blog radio
Tb: Có lẽ bao nhiêu ngày ở bên cạnh mẹ, còn vẫn không biết mẹ yêu con như thế nào. Hay con cứ giả vờ vô tâm để mẹ phải ngậm ngùi nhìn theo. Bây giờ thì con đã hiểu, mùa Xuân đầu tiên trong cuộc đời con nhận ra hạnh phúc là khi con còn có mẹ.!
Tôi bước xuống giường, nhấc điện thoại gọi về cho mẹ…trái tim tôi tự nhiên đập nhanh hồi hộp như hồi mới yêu. Đầu dây bên kia tiếng mẹ ân cần làm tôi ấm quá…
Angel moonless