Blog Tình Yêu : Blog radio : Có khi nào yêu thương trở lại ?

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Blog radio : Có khi nào yêu thương trở lại ?

Blog radio : Có khi nào yêu thương trở lại ?

| No comment

Blog radio Nếu một ngày người mà bạn yêu thương bỗng nhiên ra đi mà không nói một lời, thì bạn sẽ làm thế nào? Liệu bạn có đi tìm họ, hay kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi họ trở lại, hay bạn sẽ đi tìm cho mình một hạnh phúc khác? Cô gái trong câu chuyện của ngày hôm nay là người đã rơi vào hoàn cảnh như thế. Điều trái ngang là cô không thể nào quên những kỉ niệm về tình yêu ấy. Cô đã vượt qua những ngày tháng khó khăn ấy như thế nào và liệu yêu thương có trở lại với cô? 

Cô đặt chân xuống thành phố Vũng Tàu vào một chiều đầy gió, ánh nắng dịu nhẹ. Đón cô, Thảo nhẹ nhàng trong cái váy ren trắng xinh xắn. Thảo là bạn thân nhất của cô hồi đại học. Từ lúc ra trường, mấy tháng rồi cô chưa được gặp nó. Lần này cô về dự đám cưới của anh trai Thảo, cả lớp đại học nó mời có mình cô.

Đám cưới anh Lâm – anh trai của Thảo khá lớn, bạn bè hai bên gia đình đông nghịt. Cô có nhiệm vụ khá cao cả: ngồi tiếp khách mời. Càng gần giờ cử hành, khách vào càng đông…
Chợt cô khựng lại…dáng người đi vào quen quá…không biết có phải là…
–    Cô ơi… – một giọng nam cất lên.
–    Ơ dạ…

Cô định thần lại, có lẽ cô nhầm, chàng trai đang đứng trước bàn nhìn cô ngạc nhiên. Vội lấy lại thái độ, cô cài hoa lên ngực trái cho vị khách.
–    Thế có cần kí tên không… nhỉ? – anh dò hỏi.
–    À, dạ cần ạ… – Cô bối rối trả lời không quên kèm theo cái cười trừ.
Tất cả khách mời đều đã ngồi vào bàn, cô và Thảo đứng ở cửa. Khung cảnh tuyệt đẹp, cứ ngỡ như trong truyện cổ tích vậy. Đèn chợt tắt… toàn gian phòng ánh lên thứ ánh sáng nhè nhẹ, dìu dịu của nến, hương thơm hoa ly mong manh, đủ để làm cho người ta có cảm giác xúc động lạ…Giọng hát trong trẻo của Martina McBride vang lên, không gian tĩnh lặng chỉ còn giai điệu của “My Valentine”. blog tinh yeu lang mang

blog radio 325, có khi nào yêu thương trở lại

Dưới ánh đèn, cô dâu chú rể bước vào, khoác tay nhau âu yêu và trao cho nhau nụ cười hạnh phúc. Chiếc áo cưới trắng tinh khiết, bộ vest đen lịch lãm, bó hoa hồng đỏ thắm, ánh nến, âm nhạc, tất cả quyện lại trong mắt cô. Không biết có phải cô chưa từng dự đám cưới nào lãng mạn đến thế hay vì cô quá nhạy cảm mà mắt cô hơi ươn ướt.
Thảo đến cạnh cô, khẽ nói:
–    Mày có thấy cái tên đeo kính ngồi đằng kia không.
Cô tò mò nhìn theo hướng Thảo chỉ, thì ra chính là anh chàng vừa được cô giúp cài hoa ban nãy, giọng cô phớt lờ:
–    Sao? Hắn có vấn đề gì à? Hay mày thấy đẹp trai hơn anh yêu của mày.
–    Vớ vẩn. Đừng có nói với tao là mày không thấy xúc động vì cái không gian romantic này nhá. Nào là nến với hoa, nhạc với bánh, cả những bông hoa cài áo mà mày khen khi nãy đều do cái tên đeo kính đó chuẩn bị.
–    Cái gì? Mày đùa tao à?
–    Bạn nối khố của ông Lâm nhà tao đó. Chắc tại ông đi nước ngoài lâu quá nên tao chưa kể với mày. Hồi ông ấy đi Anh, tao còn mút kem chẹp chẹp trước cổng trường tiểu học cơ mà. Ông ấy học kinh doanh, nhưng mà khéo tay lắm đó, đủ tài lẻ.
“Chà, giỏi thế!” Đoạn cô nheo mắt lại, cái kiểu sợ người khác nghe thấy ấy mà.
–    Thảo, mày thấy tao thế nào hả, được không? – Cô cố làm mặt nghiêm túc.
–    Chắc sáng giờ làm mệt rồi, não mày cần bổ sung chất gì đó. Ông đó có em nào chưa thì tao không rõ, nhưng mà mày thì xách dép không được đâu – Thảo cười ngặt nghẽo.
Cô trề môi, hất mặt nó, đi về phía bàn trống ngồi. Hai đứa làm từ sáng giờ, nào là lo đón khách, lại lăng xăng áo cưới cho chị dâu, chạy đi chạy về vì ông Lâm quên đủ thứ, mệt bơ phờ. Thoáng thấy có cái bóng đen ngồi xuống, cô chưa kịp ngẩng mặt lên thì đã nghe cái Thảo lên tiếng:
–    Anh Tùng! Anh về khi nào vậy? Hôm bữa, chưa kịp gặp anh thì anh đã “phi thân” đi rồi.
–    Hì, anh được nghỉ có 4 ngày thôi, phải chạy về lo chứ không thằng Lâm nó lại cằn nhằn anh, đến là khổ. Mà giờ em gặp anh rồi đó thôi. Ai đây? Bạn em à? Lại gặp nhau rồi. Ăn uống tập trung thế nhóc!
–    Dạ, bạn thân của em đấy anh.
Anh Tùng nhìn cô, cười. Cô… lại cười trừ.
–    Chào anh ạ! – cô nặn ra nụ cười cho thật là duyên dáng.
Suốt từ lúc đó, cô chỉ im lặng ngồi ăn, mặc kệ cho cái Thảo kể tùm lum chuyện với anh Tùng của nó. Cô đói, phải, ăn cho no đã. Hình tượng, đối với cô mà nói, nhanh sụp lắm.
***
Sau đám cưới anh Lâm, cô phải về thành phố lại ngay ngày hôm sau, vì công ty thay đổi lịch đột xuất. Ngồi trên xe, nhìn từng con sóng biển chạy cút bắt vào bờ, cô mỉm cười, cái đám cưới của anh Lâm tuyệt thật, cô ước mình cũng được như thế, cô ước mình cũng bước đi hạnh phúc trong bản nhạc mà hai đứa đều thích ấy, tuyệt quá còn gì nữa…
 blog tinh yeu cuoc song Cô giật mình, quái, nhạc tin nhắn gì mà buồn cười vậy…cô quay vào trong xe, nhìn xung quanh, mỉm cười, nghĩ trong bụng, tin nhắn “độc” thật… nhưng rồi lại thấy mọi người nhìn mình khó hiểu, cô ngờ ngợ, ánh đèn le lói từ cái điện thoại “1 new message” như trêu cô… Thảo! Đợi đấy, mày được lắm, vố này đau thật. Cô khóc trong lòng, giờ mà có cái hốc nào, chắc chui vào ở luôn cho rồi. Chà, mà số lạ…Ai thế nhỉ?
“Chào nhóc, anh Tùng đây, còn nhớ không ấy nhỉ?”
Cô giật bắn, suýt rơi cái điện thoại. Ơ, sao lại có số mình? Điệu này… chỉ có thể lùng hỏi một tên duy nhất. Haizzz. Mà lưu số đã.
“À, dạ, anh Tùng ạ, đương nhiên là em còn nhớ rồi, hì.”
“Anh biết công ty em đang làm đấy. Công ty đó độc quyền quảng cáo chuỗi nhà hàng mà anh đang quản lý”.
“Ô thế ạ, em không biết luôn ấy…”
“Hì, có sao đâu. Thế hẹn em một buổi café nhé^^!”
Ôi thôi xong rồi…tim cô…tim cô nó lệch nửa nhịp khi đọc tin nhắn ấy…
“Dạ, vậy hẹn gặp anh sau ạ ^^!”