Blog Tình Yêu : Truyện ngắn : Có thứ hạnh phúc chẳng thể nào với tới

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Truyện ngắn : Có thứ hạnh phúc chẳng thể nào với tới

Truyện ngắn : Có thứ hạnh phúc chẳng thể nào với tới

| No comment

Blog radio Theo thời gian, lý do vì sao chúng ta xa nhau không còn là quan trọng. Thứ quan trọng là chúng ta thực sự chẳng thể nào bước tiếp bên nhau trong cuộc sống bình yên, nhiệm màu. Có thứ hạnh phúc chẳng thể nào với tới…

Lại một đêm em nặng nề trong day dứt, dằn vặt: Có phải giờ này anh đang cùng cô ấy vẽ nên những kỉ niệm hạnh phúc ngọt ngào và tương lai màu hồng cho hai đứa, đúng không? Vậy, tương lai nào cho chúng ta?
Em nghe có gió luồn qua mái tóc, em nghe có tiếng xào xạc vừa chạy ào qua tim khi em nhắm mắt nhớ về ngày ấy. Ngày anh chở em trên chuyến xe bình yên đi khắp các con đường, những đoạn đèo của miền đất nhẹ nhàng, lãng mạn cho kẻ đã yêu…
Em nhớ cái lạnh của tiết trời phủ trắng hơi sương. Em nhớ anh và em của những ngày chóng vánh yêu thương, em nhớ cách em thò đầu ra cửa kính ô tô ngửi mùi hạnh phúc trong lành bên anh kiệm lời, ít nói. Em thương em sẽ chẳng bao giờ quên đi nổi.

Rồi em giật mình trở về với thực tế không anh và không lâu sau đó, anh sẽ nắm tay cô ấy trong chiếc váy tinh khôi cùng chùm hoa nhẹ nhàng quấn quanh bím tóc, kết đôi trọn đời.
Còn em, chắc em ở đó lặng nhìn và chẳng kịp ngăn dòng nước mắt chảy vội, chẳng ngập ngừng rơi. Giọt nước mắt không thể nào chế ngự thêm bởi đã ém quá lâu kể từ khi em bắt mình mạnh mẽ.
Em rất muốn hỏi: Còn cách nào khác không cần phải cố gắng nhiều đến thế không anh? Không phải giả vờ thêm là em đang rất ổn và sống tốt.
Anh à, nó là giả tạo đấy. Làm sao em có thể mỉm cười chúc cho anh hạnh phúc bên một người phụ nữ sẽ chẳng phải là em?
Có những thứ khi mình lớn thêm chút nữa…Tự khắc nó sẽ rời xa.Có những ngày khi mình lớn hơn xưa chút nữa, im lặng lại là thói quen thể hiện dẫu có vui hay buồn. Thế nhưng nó không có nghĩa là em ổn đâu anh ạ.!
Cuộc đời là những chuyến đi của kẻ trẻ người non dạ, là những trầm ngâm của kẻ đã bước qua mất mát nhiều lần.Để đôi khi nhìn lại, hiểu rằng…hoá ra “bình yên” là lúc chẳng nắm giữ thứ gì trong tay để mà sợ mất, là lúc chẳng còn gì nữa nên tự khắc biết cách đứng lên kiên cường.
Thế nhưng “bình yên” kiểu này đắt lắm. Không nhiều người vì nó mà liều lĩnh đánh đổi cả đời được đâu.Và dẫu có hạnh phúc hay buồn rầu, “người già” vẫn thích lặng lẽ mỉm cười hơn là khoe khoang như khi người ta còn trẻ. Bởi có biết đâu khi nao là nó hết hạn sử dụng, khi nao là nó biến mất trong vô chừng, cũng như sống chết rất gần, chỉ cách nhau 1 cái nhắm mắt và 1 lần ngắt nhịp của con tim.
Bỗng thấy bên bầu trời cao vợi, tim gan em nhỏ bé. Vậy mà sức chịu đựng lại quá dĩ lớn lao.!
Hay thật.!Và việc anh phản bội hay lừa dối em… Theo thời gian, lý do vì sao chúng ta xa nhau không còn là quan trọng. Thứ quan trọng là chúng ta thực tế mãi chẳng thể nào bước tiếp bên nhau trong cuộc sống bình yên, nhiệm màu.
Có những mối quan hệ không biết phải gọi tên ra sao và giải thích thế nào. Chỉ biết là nó đã từng tồn tại – “một loại cảm xúc” ko ý thức nhưng chẳng thể biến mất như chưa hề quen nhau.Gọi nôm na là thứ hạnh phúc chẳng thể nào với tới. Còn thứ tình yêu gọi là “chúc phúc cho nhau”, em nghĩ là không có…