Blog Tình Yêu : Truyện ngắn : Cái giá phải trả có đắt quá không anh?

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Truyện ngắn : Cái giá phải trả có đắt quá không anh?

Truyện ngắn : Cái giá phải trả có đắt quá không anh?

| No comment

Blog tinh yeu cam dong nhat Tình yêu – đôi khi chỉ là buông bỏ sự cố chấp, buông bỏ cái cảm xúc ban đầu mà bản thân mình tự huyễn hoặc gọi là nhớ mãi không quên, buông một bàn tay không muốn nắm lấy bàn tay để tạo cơ hội tìm đến một bàn tay khác – ấm áp hơn!

Em chợt muốn đem nắng về sưởi ấm,
chút đêm đông gió lạnh lùa từng cơn,
khi mà giấc mơ hạnh phúc chẳng thể nào hơn,
hai từ thuần khiết, thanh cao anh níu giữ…
vì anh đã bao lần em muốn thử,
và chợt giật mình đánh mất chút bình yên…
***
Có một thứ tình cảm gọi là cố chấp.
Có một thứ tình cảm gọi là nhớ mãi không quên…
Buông tay, một người đau hay cả hai người?
Rốt cuộc, đó có phải là tình yêu không?
“Xoảng! Xoảng!” âm thanh vỡ vụn sắc nhọn vang lên, hoàn toàn đánh tan chút hy vọng cuối cùng của Mai. Cô hoảng loạn bấu chặt tay anh, nước măt bắt đầu không thể kìm nén được giàn giụa khắp khuôn mặt cô.
“Khang, xin anh… đừng đi được không?”
“Mai, đừng cố gắng nữa, em biết mà, chúng ta không thể có ngày mai…”, anh nắm chặt lấy bàn tay Mai đang nắm lấy cánh tay mình, cố gắng gỡ ra, ” Xin lỗi, anh không thể có lỗi với cô ấy được!”
Dứt lời, Khang gạt mạnh tay Mai khiến cô lảo đảo lùi lại phía sau rồi toan mở cửa bước đi.
“Khang, còn em thì sao? Còn em thì sao đây?”
“.…..“, Khang đứng sựng lại, phút chốc anh có cảm giác tội lỗi với cô gái này.
“Hức, anh nói đi… Anh vì cô ấy như thế? Vậy còn em thì sao đây?“, Mai nhắm mắt lại, hình ảnh cô gái váy đỏ bốc lửa ngồi bên anh xoẹt qua trong đầu cô. Vậy nếu như cô cũng xinh đẹp và quyến rũ như thế, anh sẽ ở lại bên cô đúng không?
“Mai, xin lỗi em… Em rất tốt, nhưng anh… gia đình anh sẽ không chấp nhận một cô gái tỉnh lẻ, không chút môn đăng hộ đối nào như em. Nếu em là một cô gái thành thị xinh đẹp hơn và sắc sảo hơn thì… Xin lỗi em!”
“Khang!!!! Khang!!!!”
Mai gục xuống, kêu gào van xin anh, đau đớn nhìn anh bước đi đầu không ngoảnh lại. Nỗi đau loan tỏa khắp toàn thân khiến cô run rẩy, tựa như con chim nhỏ bị lạc đàn, bơ vơ không còn chỗ để bám víu. Tiếng xe máy giòn giã vang lên, từng tiếng đánh thật mạnh vào tai cô, đầu óc cũng vì thế mà trở nên mờ mịt, hoang mang.
Anh đi rồi, Khang đi rồi, thật sự đã bỏ cô mà đi rồi… Mai có cảm giác thế giới trước mắt mình đã hoàn toàn sụp đổ, không còn gì để hối tiếc nữa. Anh đi rồi, cô còn sống để làm gì nữa, còn ý nghĩa gì nữa?…
Đúng lúc đó tiếng đập cửa bên ngoài dồn đập vang lên…
“Mai, Mai có nhà không? Mai mở cửa ra đi!!! Con Minh xảy ra chuyện rồi, con mau vào bệnh viện…”
Mai hoảng hốt đứng bật dậy, cô tông cửa chạy ra ngoài…
Mảnh thủy tinh trong tay loang lổ máu bị vứt trên nền nhà.
Đỏ rực một mảng.
Bầu không khí nhộn nhịp, cuồng loạn.
Những thân ảnh sexy uốn éo một cách điêu luyện, quyến rũ tựa những tinh linh đêm tối mê hoặc dưới ánh đèn nhập nhoạng mờ ảo…
Bên quầy bar, một cô gái với gương mặt được trang điểm một cách tinh tế, tỉ mỉ đang nhắm mắt thưởng thức hương vị cocktail, chất lỏng xanh lam nhạt tương phản với đôi môi đỏ rực, càng làm tăng vẻ kiều mị gợi cảm của cô. Xương quai xanh hiện rõ ra bởi chiếc váy không cổ, phô bày mảng da thịt trắng nõn không tì vết phía trước và mảng lưng trần bốc lửa phía sau.
Khang nheo mắt thầm đánh giá người đẹp ở phía đối diện, môi bất giác cong lên thành một đường vòng cung đầy hứng thú. Anh là khách quen ở đây, cũng chứng kiến không ít bầy oanh oanh yến yến xum tụ khắp mọi phương đổ xô về Bar Blackrose này. Thế nhưng chưa bao giờ anh thấy được ở các cô gái khác loại khí chất yêu mị khiến toàn thân nóng rực đến phát sốt như thế này. Phải công nhận cô gái này có sức hút kì lạ đối với anh, mặc dù vây xung quanh anh lúc này không thiếu những người đẹp bốc lửa hơn cô rất nhiều. Đẹp không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là khí chất và khác lạ!
“Chào em!“, chạm nhẹ ly Vodka vào ly rượu trên tay người đẹp váy đỏ, Khang đĩnh đạc đối mặt với cô, ánh mắt sáng rực tựa loài thú ăn đêm nhìn thấy con mồi, không quên nở nụ cười sở trường.
“Chào!“, Mai nhếch miệng cười cười, trong tay cô bây giờ đã dổi thành một ly Hennessy đắt tiền. Ánh mắt cô liếc một lượt khắp người đàn ông đạo mạo, thầm đánh giá.
“Chúng ta… dường như đã gặp nhau rồi thì phải?“, Khang giật mình bởi gương mặt cô gái này, có cái gì đó rất quen thuộc thoáng qua trong trí nhớ anh.
Mai nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng trắng sáng đẹp đẽ của mình, đôi tay quấn quanh cổ người đàn ông điển trai này, chiếc cổ trắng ngần thon dài khẽ rướn về phía trước, thì thầm vào tai anh.
“Quen nhau? Không sai!“, cô nghe tiếng cười khẽ của người đàn ông, có vẻ rất thích thú, ánh mắt sắc sảo phút chốc bỗng lóe lên tia ảm đạm thương tâm,” Chúng ta đã quen nhau… ở kiếp trước!”
Sau đó, đương nhiên là một đêm đầy mộng mị và hư ảo, một đêm đầy cuồng nhiệt và điên loạn.
Blog tinh yeu hay nhat Sau đó, đương nhiên là chuỗi ngày trước đón sau đưa, người ta thấy người đàn ông đĩnh đạc và đạo mạo ấy ra vào khu chung cư nơi Mai đang sống. Một cách đều đặn. Một cách lâu dài và yên ổn. Từng ngày từng đêm…
Khang say mê thân thể cũng như sự thoải mái về tinh thần khi ở bên Mai. Mai như con yêu tinh đầy mật ngọt quấn quýt lấy anh, bày sẵn trận địa câu hồn đoạt phách dẫn dụ anh tự nguyện bước vào, không thể thoái lui. Từng ngày, từng đêm.
Chỉ là, chưa bao giờ anh cho cô một đêm trọn vẹn, chưa bao giờ nằm cạnh và ôm cô vào lòng như những cặp tình nhân yêu nhau sau mỗi lần cuồng dại suốt cả ba tháng bên nhau.
“Khang, anh yêu em không?“, Mai nức nở trong vòng tay anh, mở to mắt nhìn gương mặt đầm đìa mồ hôi của Khang.
“Có, anh yêu em!“, trong mắt anh lóe lên tia ấm áp.
“Bao nhiêu, anh yêu em bao nhiêu?“, cô ôm chặt tấm lưng anh, tự tưởng tượng niềm hạnh phúc bé nhỏ mà mỏng manh ấy. miệng không ngừng lặp đi lặp lại những câu hỏi một thời còn yêu.
“Anh không biết!… Nhưng, anh có thể chắc chắn được rằng, anh yêu em!”
Mai biết, những lời anh nói là trong cơn mộng mị, trong cơn mê. Qua đi, tất cả sẽ lại quay trở về nơi vạch xuất phát, tựa như hai mảnh trời và đất, tựa như ngày và màn đêm u tối, cứ thế song song tồn tại, tuần hoàn biến đổi mà chẳng bao giờ được ở bên nhau….
“Em biết, lời anh nói chỉ thật khi chúng ta làm tình…“, Mai cười khổ sở, tay vuốt nhẹ lên gương mặt anh.
Khang giật mình bởi ánh mắt u uẩn của Mai, tay anh bắt lấy bàn tay đang vuốt ve mặt mình của cô, bóp nhẹ. Anh thừa nhận mình có cảm tình với cô gái này, thấy vui thích và ấm áp với sự chăm sóc suốt ba tháng qua của cô. Có thể, đó là tình yêu. Cũng có thể, đó là sự quen thuộc.
“Khang, anh có thể lấy em không?”, Mai ngước mắt nhìn anh.
“Sao em có thể hỏi vậy? Em đang đùa sao?“, Khang ngỡ mình nghe lầm, lại tưởng là lời nói đùa của Mai, vui vẻ đùa nghịch mái tóc dài đen bóng của cô. Mái tóc của cô làm cho anh liên tưởng đến một mái tóc khác trong quá khứ. Mà người con gái ấy cũng tên Mai. Suy nghĩ này khiến Khang giật mình bật dậy.
“Mai…”, anh ôm lấy gương mặt tinh xảo của cô, nhìn chăm chú và bàng hoàng. Những lời thì thầm của cô giống y hệt cô gái anh từng yêu nhưng đã bị anh bỏ rơi trong đêm mưa bảy năm trước. Bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn day dứt và cố lãng quên.
“Khang, anh làm sao thế?“, Mai nhìn thấy nét bàng hoàng trong đôi mắt anh, khóe môi cô giương lên nụ cười.
“Mai, em là Mai… em là Mai, là em… là em đúng không?”
Mai bật cười, cười một cách hoang dại chưa từng có. Cuối cùng anh đã nhận ra cô, cuối cùng sau bao nhiêu đêm đầu ấp tay gối, bao lời thủ thỉ nỉ non bên tai anh như ngày xưa ấy, rốt cuộc anh cũng nhận ra…
“Em, sao em lại biến thành thế này?“, Khang lùi lại một khoảng cách, sững sốt nhìn cô. Cô gái tỉnh lẻ non nớt chỉ biết sống cho tình yêu và tình thân, cô gái trẻ quê mùa thuần khiết và chất phát trước kia đã hoàn toàn biến thành một người phụ nữ quyến rũ có nụ cười đến ma mị và ánh mắt lẳng lơ đến hút hồn.
“Đây chẳng phải là dạng phụ nữ anh thích sao? Chẳng phải trước đây anh thích nhất là những cô gái xinh đẹp bốc lửa và quyến rũ như em bây giờ sao? Anh đã nói nếu em cũng trở thành một trong số những cô gái đó, em sẽ có cơ hội được ở bên anh mãi mãi, được anh yêu thương cơ mà?“, Mai chồm người về phía trước, cặp chân thon dài ngả ngớn gác lên chân anh, yêu mị vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi của anh.
“Em điên rồi! Em điên thật rồi!“, Khang hoảng hốt vùng dậy, vớ lấy quần áo bên cạnh mặc vội vào.
“Khang, em không điên, em làm tất cả điều này vì cái gì anh không biết sao? Cả đời em chỉ có một người đàn ông là anh. Em sẵn sàng vì anh mà thay đổi, sẵn sàng vì anh mà khiến mình trở nên xinh đẹp, quyến rũ hơn, là em đã sai sao?“, Mai điên cuồng bấu lấy cánh tay anh. Phút chốc, cảnh tượng như bảy năm về trước lướt qua trong đầu cô.
Từng lời nói của cô như từng mũi kim xuyên thấu qua trái tim Khang, khiến anh đau buốt và chết lặng.
“Không, em không điên.. là anh, là anh điên rồi… Anh điên rồi mới không nhận ra em.“, Khang quay phắt người lại, anh ôm choàng lấy cô, đôi mắt đau đớn và khổ sở.
“Vậy là, anh chấp nhận em rồi sao?“, Mai sung sướng ôm chặt anh, niềm hạnh phúc như đóa hoa nở bừng trong lòng cô. Đúng vậy, hạnh phúc này cô xứng đáng được hưởng, cô đã bỏ bao công sức vì anh là thế, từng bước từng bước bước vào thế giới phồn hoa của anh, đến nỗi cả danh dự và phẩm chất của mình cô cũng không cần đến. Chỉ cần mình xinhd dẹp và giàu sang!
“Mai, anh xin lỗi!“, Khang đau khổ buông cô ra, nhìn nụ cười bỗng tắt vụt trên đôi môi đỏ mọng ấy.
Mai hoang mang, tựa như ác mộng năm nào lặp lại khi anh không ngừng nói lời xin lỗi với cô.
“Anh đã có vợ sắp cưới, anh yêu cô ấy, anh không thể để cô ấy chịu bất cứ tổn thương nào… Cô ấy quá giản đơn và thuần khiết, cô ấy giỏi giang và thông minh… tuy không xinh đẹp như em, không cháy bỏng và quyến rũ như em, nhưng… anh không thể lấy một phụ nữ quá sắc sảo và đã từng bước chân vào chốn phong trần… anh xin lỗi… Mai, xin em hiểu cho nỗi khổ của anh!”
Tất cả hồi ức trong quá khứ dường như lặp lại một lần nữa. Mai không khóc, cô mở to mắt nhìn anh, đôi mắt ráo hoảnh không một giọt nước mắt nào chảy ra. Cô bật cười, cười điên dại, cười đến mức toàn thân tê liệt, đến mức không còn thấy đau đớn nữa.
Trước kia anh nói không thể lấy cô làm vợ, anh phải bỏ cô mà đi, chỉ vì cô không đủ xinh đẹp, không đủ thông minh, không đủ sắc sảo, không đủ bản lĩnh và gia đình không môn đăng hộ đối. Bây giờ cô có tất cả, anh lại đến và bảo với cô rằng, anh cần một người vợ thuần khiết và thanh cao, một người giản đơn và không quá sắc sảo, một người chưa từng bước chân vào chốn hồng trần đầy mùi nước hoa, son phấn lòe loẹt, vào nơi nhập nhoạng đèn mờ và những thân hình quấn lấy nhau triền miên điên loạn…
Đến bây giờ cô mới giật mình tỉnh ngộ, mới giật mình nhìn lại cả quãng đường suốt bảy năm qua, từ cái đêm tối mịt không có chút hy vọng ấy… Đáng lí ra, cô nên buông bỏ người đàn ông không xứng đáng này lâu rồi. Chỉ là, cô quá u mê…
Kiếp này được gặp anh, rõ ràng là món nợ từ tiền kiếp.
Kiếp này được chạm vào anh, rõ ràng là sợi dây tơ hồng còn buộc chặt.
Kiếp này được đầu ấp tay gối với anh, rõ ràng là còn vấn vương nợ vợ chồng.
Hỡi thế gian tình là chi, để em nhốt mãi chút tình bi thương …
Quang nhìn những vết xanh tím vẫn còn chưa tan trên tay và bắp chân Mai, trong lòng bỗng trào lên từng đợt chua xót và tức giận. Anh từng trách Mai, từng thề sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cô nếu cô còn tiếp tục dấn thân vào con đường nhơ nhuốc này. Anh nói, anh sẽ cho cô tất cả mọi điều cô muốn, sẽ cho cô một gia đình hạnh phúc, một cuộc sống sung túc và ấm êm, miễn là cô phải từ bỏ… gã đàn ông tên Khang kia.
“Mai, anh ta lấy vợ rồi… Hôm nay là lễ cưới của anh ta!”
“…..“, Mai ôm gối ngồi trên sofa, tóc rung rung xõa tung trên vai, tựa như nghe thấy, mà cũng như không hề hay biết điều gì.
“Mai, anh ta lấy con gái của Phó giám đốc Sở giáo dục Thành phố.”
“…..Cô ta xinh đẹp không?“, cô khàn khàn hỏi.
“… không xinh đẹp bằng em!”
“Cô ta thanh cao, thông minh, giàu sang và môn đăng hộ đối với anh ta, phải không?“, cô gần như gào lên.
“….“, Quang bất lực nhìn cô.
Cô gái này anh đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ khi cô bước chân vào Blackrose anh đã chú ý đến, đã âm thầm quan tâm và bảo vệ cô khỏi những tay chơi nhà giàu lắm của. Anh không quá giàu sang như người ta, cũng không có lắm chức nhiều quyền, nhưng anh có thể đảm bảo rằng gia đình mình sẽ không yêu cầu quá cao về cô, không yêu cầu môn đăng hộ đối cũng như khinh thường người nhà quê tỉnh lẻ nghèo hèn. Anh hiểu cho những tổn thương cô đã trải qua trong quá khứ, cũng chấp nhận nó, trân trọng nó, bằng lòng che chở cô vượt qua hết giông tố của cuộc đời vốn đen bạc, lòng người vốn vô tình này. Chỉ cần cô bằng lòng, chỉ cần cô nguyện ý sánh bước bên anh, nắm tay nhau đi hết con đường chông chênh ấy…
“Mai, lấy anh đi, lấy anh được không?”
Mai đờ đẫn nhìn người đàn ông trước mặt, đôi tay cô run run ôm lấy gương mặt anh, mỉm cười.
“Lấy anh sao? Lấy anh em sẽ được gì? Lấy anh thì liệu gia đình anh có chấp nhận một đứa con dâu có quá khứ bẩn thỉu như em không?”
Quang nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Mai, ánh mắt anh tràn đầy thương yêu và đau lòng, “Mai, anh tự do, anh không bị ràng buộc bởi gia đình và cũng không thèm chấp lời dị nghị của thiên hạ, chúng ta cùng một thế giới. Vì thế anh có thể dốc tất cả lòng mình để yêu em, chăm sóc cho em. Mai, nghe lời anh, từ bỏ anh ta đi, em đã chấp nhận đánh đổi nhiều thứ vì anh ta, cũng chấp nhận đánh đổi nhiều thứ để níu kéo trái tim anh ta.. Nhưng, kết quả thế nào? Em được gì không?”
Đúng vậy, cô được gì không? Rốt cuộc cô còn muốn cái gì nữa? Thân thể, tình yêu cũng đã cho đi hết thảy rồi. Nhắm mắt, Mai hồi tưởng lại quãng đường đời trong suốt bảy năm qua của mình, từ lúc gặp Khang, yêu anh, chung sống cùng anh, từ lúc em gái cô – Minh gặp tai nạn vào buổi tối định mệnh hôm đó. Tất cả.. đau đớn và tủi nhục, dằn vặt và bấp bênh, thanh cao và nhơ nhuốc… Cái giá cô phải trả liệu có quá đắt không? Đời này, phải chăng cô đã hao phí bảy năm để đuổi theo một tình yêu tật nguyền và không thật? Dừng lại, tất cả nên dừng lại… cuộc đời cô sẽ chẳng còn bảy năm nào để mất, sẽ chẳng còn ai đứng bên đưa tay vựt cô dậy nếu cô lại một lần nữa đắm chìm vào thế giới không thuộc về mình.
Tình yêu – đôi khi chỉ là buông bỏ sự cố chấp, buông bỏ cái cảm xúc ban đầu mà bản thân mình tự huyễn hoặc gọi là nhớ mãi không quên, buông một bàn tay không muốn nắm lấy bàn tay để tạo cơ hội tìm đến một bàn tay khác – ấm áp hơn!
“Được, em lấy anh!“, Mai nhắm mắt, một giọt lệ nóng hổi rơi trên tay Quang khiến lòng anh rung động. Khẽ vòng tay ôm chặt lấy cô, dường như muốn truyền chút hơi ấm còn sót lại giữa mùa đông quá đỗi lạnh giá này.
“Mai, em xứng đáng được hưởng hạnh phúc!”