Blog Tình Yêu : Truyện ngắn : Vợ bạn- Bài toán nan giải

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Truyện ngắn : Vợ bạn- Bài toán nan giải

Truyện ngắn : Vợ bạn- Bài toán nan giải

| No comment

Blog tinh yeu buon nhat Lúc tôi vừa mở cửa, Phi Phi đã lao vào lòng tôi. Tôi đứng im. Một lần nữa, nước mắt cô ấy lại thấm đẫm vai tôi. Đôi môi run rẩy của cô kề sát môi tôi. Không còn kịp đánh giá hành động của cô lúc đó là muốn báo thù sau khi bị tổn thương hay là nhu cầu sau khi bị ức chế quá lâu, tôi ôm chặt Phi Phi vào lòng…

Tôi và Đại Lưu là bạn cùng đại học, rất thân nhau. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi cùng xuống Thâm Quyến phát triển sự nghiệp, từng cùng làm chung một công ty, do anh ấy giới thiệu tôi vào. Quan hệ trong công ty rất phức tạp. Đại Lưu luôn chăm sóc, che chắn cho tôi như một người anh. Sau đó tôi chuyển sang một công ty nước ngoài, rất bận. Mỗi khi mệt mỏi, hoặc công việc không thuận lợi, tôi đều gọi điện cho Đại Lưu, tìm một chỗ yên tĩnh, uống với nhau vài chén, tán phét đủ chuyện trên trời dưới bể. Không biết từ lúc nào, Đại Lưu không thể nhanh chóng nhận lời các cuộc hẹn của tôi. Té ra anh đang yêu. Khi đang trách móc anh “tham sắc bỏ bạn”, tôi cũng rơi vào lưới tình. Chúng tôi không gặp nhau hơn một năm, người nào cũng chìm đắm trong vị ngọt tình yêu.
Sau khi tình yêu bước vào ổn định và lắng lại, chúng tôi lại nghĩ đến tình bạn. Các cuộc nhậu lại tăng dần, chỉ có điều khác với trước là mọi người đều bắt đầu “mang thêm người”.
Phi Phi – người yêu của Đại Lưu – rất xinh đẹp, dịu dàng. Trong những cuộc gặp náo nhiệt, cô ấy luôn ngồi im lặng bên cạnh Đại Lưu. Còn Yến Tư – người yêu tôi tính hướng ngoại, luôn sôi nổi, nhiệt tình, gặp được các cuộc vui cứ như cá gặp nước, khiến tôi nhiều lúc phát chán. Tôi ngưỡng mộ Đại Lưu có được cô bạn gái trầm lặng, nho nhã, biết nghe lời. Khi Đại Lưu kể chuyện tiếu lâm, Phi Phi thường nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng. Tôi biết đó là biểu hiện của một cô gái yêu sâu sắc.

Vào kỳ nghỉ cuối tuần đó, chúng tôi lại tụ tập. Ăn cơm xong lại nhảy nhót. Nhạc vừa nổi lên, Yến Tư đã lao ra sàn nhảy. Từ trước tới giờ, cô ấy không chịu nhảy với tôi, chê tôi vụng về. Trong đám bạn có một cậu trai trẻ có tên Đại Duy, là giáo viên dạy thể hình. Lần nào Yến Tư cũng muốn nhảy với cậy ấy. Cô ấy nói nhảy cùng Đại Duy có cảm giác như chơi cờ gặp được đối thủ.
Đèn đóm đã tắt gần hết, tôi căng mắt trong bóng tối tìm bóng dáng của Yến Tử và Đại Duy, lòng không khỏi bực bội. Rồi tôi nhìn thấy Phi Phi điềm tĩnh ngồi trong góc nhìn ngắm mọi người nhảy. Đại Lưu không biết đã chạy đi đâu. Lòng tôi chợt trào lên một cảm xúc mơ hồ rất khó tả.
Một buổi sáng, Phi Phi gọi điện tới: “Tối qua Đại Lưu không về. Anh ấy nói tối qua đi uống rượu với anh, say quá nên được anh đưa về nhà. Đúng không?”
Thật ra tối đó, tôi làm ca đêm ở công ty nhưng không muốn vạch trần lời nói dối của Đại Lưu.
“Thế thì em yên tâm rồi. Chỉ cần anh ấy ở bên cạnh anh, sẽ không xảy ra chuyện gì”.
Phi Phi tin tưởng tôi không chỉ vì tôi và Đại Lưu là bạn bè thân thiết nhiều năm. Quan trọng hơn, cô ấy cho rằng tôi là một người lương thiện, đứng đắn.
Đặt điện thoại của Phi Phi xuống, tôi gọi ngay cho Đại Lưu, chửi cho một trận. Tuy hứa sẽ không lừa dối Phi Phi nữa nhưng Đại Lưu vẫn còn đưa tôi ra làm lá chắn nhiều lần.
Một tối, bốn người chúng tôi đi ăn hải sản, nói chuyện rất nhiều. Phi Phi bỗng nói với Đại Lưu: “Anh xem anh Quân Cường lúc nào cũng đóng veston, thắt caravat, luôn đem lại cho người khác cảm giác từng trải, ổn định. Còn anh nhìn lại mình xem, suốt ngày mặc quần jeans vừa bẩn vừa rách”.
“Đừng có suốt ngày trách móc anh. Em cũng phải học Yến Tử đi, rộng lượng hơn một chút. Đừng có suốt ngày đa nghi dằn vặt. Cứ tối nào mười giờ chưa về là y như rằng nghi ngờ anh đang trên giường cô nào”. Đại Lưu xảo quyệt chuyển ngay đề tài, quay sang hỏi Yến Tử: “Nếu các buổi tối Quân Cường phải đi tiếp khách, cô có liên tục gọi điện cho cậu ấy không?”
“Ha ha, em về còn muộn hơn anh ấy´- Yên Tử vui vẻ đáp.
Quả thật Yên Tử không bao giờ để tâm tới những chuyện đó. Một do cô ấy phải đi tiếp khách nhiều hơn tôi. Hai do cô ấy làm một phụ nữ tự tin, kiêu ngạo, không bao giờ lo lắng bị đàn ông bỏ.
Tháng 11 năm 2001, Đại Lưu được cử đi làm việc hai năm ở nước ngoài. Lúc sắp đi, chúng tôi lại gặp nhau. Đại Lưu nói: “Quân Cường, Yến Tư này, tôi giao Phi Phi cho hai người đấy. Thay tôi chăm sóc cô ấy nhe!”.
Blog tinh yeu hanh phuc Tôi không nói gì. Đó là một lời hứa không cần thốt ra lời. Nhìn Phi Phi nước mắt vòng quanh, tôi không khỏi xót xa. Kéo Đại Lưu ra một góc, tôi dặn khẽ: “Ở nước ngoài rất loạn, nhất định phải giữ mình đấy. Bị SIDA là khổ lắm đấy”.
Đại Lưu cười to: “Có gì đâu. Tớ sẽ hỏi trước đối phương có xét nhiệm HIV là dương tính hay âm tính”. Thấy nét mặt tôi không vui, anh chuyển sang giọng nghiêm túc: “Yên tâm đi. Tớ bây giờ không như trước đây đâu. Tớ đã có Phi Phi, làm chuyện gì cũng phải nghĩ chứ?”. Câu nói của Đại Lưu an ủi tôi phần nào.
Đại Lưu đi chưa được bao lâu, công ty nhà đất mà Phi Phi đang làm bỗng phá sản. Tôi phải chạy đủ cách kiếm việc khác cho cô ấy. Công việc này luôn đòi hỏi phải tăng giờ làm tới đêm khuya. Chỗ ở của Phi Phi lại hẻo lánh, cô đành phải ơ lại nơi làm việc. Đêm đó có tiếng động bên ngoài, Phi Phi sợ chết khiếp. Bên ngoài gió rít ầm ầm, lạnh lẽo không một bóng người. Phi Phi thấy quá cô đơn và khiếp sợ nên gọi điện cho tôi. Lúc đó công ty của Yến Tư thuê cho cô ấy một căn hộ riêng. Tôi cũng sống ở đó. Tối đó, được Yến Tư chấp thuận, tôi đi đón Phi Phi về.
Hôm sau là Chủ nhật. Khi tôi và Yến Tử còn đang ngủ, Phi Phi đã thức giấc, nấu một bữa sáng thịnh soạn. Chính bữa cơm đó khiến Yến Tư ra một quyết định: Để Phi Phi ở lại cùng chúng tôi.
Vợ bạn- Bài toán nan giải
Từ khi có Phi Phi, bữa sáng và bữa tối của tôi tử tế hơn nhiều (ảnh minh họa)
Từ khi có Phi Phi, bữa sáng và bữa tối của tôi tử tế hơn. Tay nghề nấu ăn của Phi Phi rất khá. Cô ấy biết làm rất nhiều loại đồ ăn, nhất là những món nổi tiếng của Tứ Xuyên. Phi Phi kể, để học được cách nấu các món này thành thạo, cô đã mất gần hai năm, tiêu tốn gần vạn tệ. Tôi hỏi cô sao lại mất công như thế, cô đáp “Vì Đại Lưu rất kén ăn, lại rất thích ăn đồ ăn Tứ Xuyên. Nắm được dạ dày của đàn ông sẽ nắm được trái tim của họ”.
Nghe vậy, tôi thấy rất thương tâm. Tôi hy vọng Yến Tư cũng hiền thục, đảm đang như Phi Phi biết bao. Nhưng Yến Tư không thuộc típ phụ nữ gia đình. Cô ấy thà tán đủ loại chuyện công việc, vạch ra bao kế hoạch mưu đồ hộ tôi chứ quyết không chịu mất vài phút nấu cho tôi một bát mỳ. Thế nhưng thật ra đàn ông cần sự chăm sóc, quan tâm của phụ nữ hơn là cần trí tuệ.
Tôi thích nuôi cá, Yến Tư lại rất thích nuôi mèo. Con mèo chết tiệt đó ngày nào cũng nằm lỳ bên cạnh bể cá, khát thèm nhìn đôi cá đắt tiền của tôi đang tung tăng bơi lội. Yến Tư kiến nghị: “Cá của anh khiến con mèo của em bị giày vò suốt ngày, chẳng khác nào bị ngược đãi về tinh thần. Một là anh phải đem cá đi để mèo em đỡ phải nhìn. Hai là để em vớt cá ra cho mèo ăn”.
Yến Tư là một phụ nữ thích lãnh đạo. Tôi chỉ còn biết đem cá từ phòng khách chuyển tới phòng tắm. Con mèo suốt ngày nằm ườn phơi nắng ở phòng khách. Trong khi cá của tôi phải giấu vào một góc tối tăm ẩm ướt của toilet để thoát chết, lại còn luôn bị nước gội đầu và sữa tắm của Yến Tư khi tắm bắn vào, khiến hoàn cảnh sinh tồn vô cùng ác liệt. Sau khi Phi Phi tới, cô ấy cho cá ăn hàng ngày, thay nước, cho chúng phơi nắng. Khi cá được phơi nắng, mèo của Yến Tư bị nhốt lại trong toilet. Tôi rất tán thưởng cách sắp xếp hợp lý của Phi Phi. Tất nhiên những việc này đều làm khi Yến Tư không có nhà. Tôi ngày càng nhận thấy rằng giữa tôi và Phi Phi có rất nhiều điểm hợp nhau.
Một buổi chiều Chủ nhật, Phi Phi muốn gọi điện cho Đại Lưu. Yến Tư nói: “Cậu có thể dùng điện thoại của tớ nhưng phải có một điều kiện. Bật volume to lên để chúng tớ cùng được nghe Đại Lưu tâm sự với cậu những gì”. Phi Phi ngượng đỏ mặt, nhận lời.
Đúng lúc vừa có người nhấc máy ở đầu dây bên kia, chúng tôi đều sững người. Bởi nhận điện thoại lúc đó là một phụ nữ. Lúc đó bên Mỹ đã mười hai giờ đêm. Tôi đang định dập điện thoại đi thì Phi Phi nắm chặt lấy tay tôi, ngỏ ý muốn tôi hỏi chuyện cô gái kia. Ánh mắt Phi Phi đau khổ vô cùng khiến tôi không nỡ từ chối. Nghề chính của tôi là phiên dịch tiếng Anh, thường xuyên làm việc với Tây nên tôi có thể nói cho đối phương không hề nhận ra tôi là người nước ngoài. Tôi nói tôi là bạn của Đại Lưu, muốn mời anh ta đi nhậu. Cô gái bên đầu đây nói Đại Lưu đang tắm và chưa chắc đã đi, vì đã trả tiền cho cô ta, đang cần cô phục vụ.
Tôi nặng nề đặt điện thoại xuống. “Cô ta là ai? Cô ta nói gì?” – Phi Phi hỏi. Tôi đau khổ cắn môi. Phi Phi không hỏi thêm, quay người, bỏ đi.
Nhiều ngày sau, không thấy Phi Phi tới. Tôi rất lo lắng nhưng Yến Tư vẫn cứ như không. Từ trước tới giờ, Yến Tư chưa bao giờ bị tổn thương bởi đàn ông, luôn nghĩ rằng những phụ nữ khác cũng mạnh mẽ như cô. Cô thường nói đối với những gã đàn ông tham tình bạc nghĩa, cách báo thù tốt nhất là bỏ đi bình thản. Nếu còn khóc lóc, van xin anh ta cải tà quy chính thì những phụ nữ đó thật đáng thương và đáng hận.
Một ngày Chủ nhật, cuối cùng tôi cũng tìm ra được nơi ở của Phi Phi trong ngõ nhỏ sau một quán bar. Nom cô ấy rất bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Tôi cẩn thận hỏi khẽ: “Đại Lưu có gọi điện về không?”
“Không sao, có lẽ Đại Lưu ở nước ngoài không chịu nổi cô đơn nên đi tìm phụ nữ. Em rất hiểu, đàn ông mà, có thể chia tách giữa tình đục và tình yêu”.
Đó không phải là Phi Phi thật. Thà tôi nhìn thấy cô ấy khóc lóc còn hơn phải giả vờ thế này. Tôi biết cô ấy càng cố gắng bình thản, vết thương trong lòng càng sâu. Hôm đó tôi ăn cơm trưa ở nhà cô. Buổi chiều Yến Tư gọi điện thoại kêu tôi đưa đi tập thẩm mỹ. Không biết tại sao tôi lấy cớ thoái thác, ở lại nhà Phi Phi xem bóng đá. Phi Phi ôm một con chó bông ngồi bên cạnh tôi cũng nhìn chăm chăm vào ti vi. Tiếng hò reo khi bóng sút vào vẫn không cản được những tiếng thút thít của cô.
“Trước đây, em và Đại Lưu vẫn thường ngồi thế này cùng xem ti vi”.
Nhìn cô ấy khóc rấm rứt, tim tôi đau nhói. “Phi Phi này, em cứ khóc to lên cho thỏa”.
“Quân Cường!” – Phi Phi đổ ập vào vai tôi, nức nở rất to.
Tuy đã lớn bằng ngần này nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị nước mắt phụ nữ thấm ướt vai áo. Tôi chợt thấy mình trưởng thành, lại thấy rất đau buồn. Rồi từ đó tôi thường tới thăm Phi Phi. Cô ấy cần tôi hơn Yến Tư.
Blog tinh yeu don phuong Đối với Phi Phi, đó là một đêm đài cô đơn và đau khổ. Cô ấy chờ đợi mỏi mòn cuộc điện thoại đường đài. Tiếng gió rít đập ầm ầm ngoài cửa sổ, phát ra những âm thanh đáng sợ. Đột nhiên, căn phòng tối om vì mất điện. Khiếp sợ và cô đơn như những chiếc roi liên tiếp quất lên cô. Cô gọi điện cho tôi, không nói được câu nào, chỉ khóc không ngừng. Đúng hôm đó, Yến Tư đi công tác nơi khác. Tôi không chần chừ lao ngay ra khỏi nhà, quên cả mang ô.
Lúc tôi vừa mở cửa, Phi Phi đã lao vào lòng tôi. Tôi đứng im. Một lần nữa, nước mắt cô ấy lại thấm đẫm vai tôi. Đôi môi run rẩy của cô kề sát môi tôi. Không còn kịp đánh giá hành động của cô lúc đó là muốn báo thù sau khi bị tổn thương hay là nhu cầu sau khi bị ức chế quá lâu, tôi ôm chặt Phi Phi vào lòng… Tôi hy vọng xiết bao gió hôm đó không ngừng thổi, mưa bão không ngừng rơi. Như vậy không thể làm rối loạn cảm xúc của tôi, vì đó là một ngày tận cùng thế giới, để tìm ra một lý do cho sự buông thả của mình. Nhưng cuối cùng gió vẫn phải ngừng, mưa cũng phải tạnh, mặt trời vẫn phải lên. Cái lạnh sáng sớm lùa qua khe hở cửa sổ, ngó trộm cảnh giường chiếu xộc xệch. Tôi và Phi Phi đều tỉnh dậy từ lâu nhưng không ai dám xoay người, lại càng không dám nhìn nhau, trong lòng ai nấy đều hoảng loạn.
Vợ bạn- Bài toán nan giải
Không còn kịp đánh giá hành động của cô lúc đó là muốn báo thù sau khi bị tổn thương hay là nhu cầu sau khi bị ức chế quá lâu, tôi ôm chặt Phi Phi vào lòng… (ảnh minh họa)
Một lúc sau, Phi Phi quấn chăn đi vào toilet. Tôi biết cô ấy cố tình để tôi có thời gian mặc quần áo. Khi nhặt từng chiếc quần chiếc áo vứt lung tung dưới sàn, tôi hiểu rằng có một thứ vĩnh viễn không thể nhặt lại được. Đó chính là tình bạn đáng quý và trân trọng giữa hai chúng tôi. Nó đã bị vỡ nát. Tôi vội vã bỏ đi không một lời giã biệt.
Đó là những ngày tháng tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi không ngừng nguyền rủa mình, thấy mình không bằng súc vật. Một tối, khi đang uống rượu cùng các đồng nghiệp, chỉ vì một câu nói đùa Đối với vợ bạn, không cần khách sáo, tôi đã bực bội đứng đậy bỏ đi. Câu nói như một mũi kiếm sắc nhọn xọc vào tim tôi, đau đớn vô cùng. Dù tôi biết rằng họ không cố ý làm tổn thương tới tôi nhưng quả thực tôi không thể kìm chế nổi mình.
Tối đó, tôi tới quán bar một mình, uống rất nhiều. Tới một giờ sáng, anh bồi bàn tới nhắc quán sắp đóng cửa, tôi mới lảo đảo đứng dậy ra về. Đi qua khỏi quán, tôi cứ thẳng vào cái ngõ đó. Lúc đó tôi không thể không thừa nhận rằng, tôi tới quán bar này còn có một ý khác. Đó là do Phi Phi sống ở trong ngõ đằng sau quán bar.
Nhưng tối đó không xảy ra chuyện gì. Phi Phi mở cửa cho tôi, đỡ tôi vào nhà, rót nước cho uống, lại còn nấu cho tôi một bát cháo đường đỏ. Uống hết bát cháo nóng ấm, tôi ngủ thiếp đi.
Từ đó mỗi lần đi tiếp khách bên ngoài uống nhiều rượu, tôi đều tới nhà Phi Phi. Lúc đó tôi mới được thăng tiến, ngày nào cũng phải tiếp khách, thậm chí một tối phải tới dự mấy cuộc nhậu. Những lúc bị ép uống quá nhiều, tôi khát khao sáng sớm thức đậy có một bát cháo thơm ngon, buổi tối về nhà được uống một bát canh gà nóng hổi. Nếu Phi Phi ở đó, những ước muốn đáng thương đó của tôi đều được thực hiện rồi.
Mỗi lần tôi đi thăm Phi Phi đều là nửa đêm, nhưng đều trong trạng thái say lơ mơ, rất dễ bị mượn rượu làm bậy. Nhưng không biết từ đâu, tôi đã có được năng lực tự khống chế, không hề có một thái độ thất lễ nào. Phi Phi cũng chưa bao giờ tỏ ra một cử chỉ khêu gợi nào. Tôi và Phi Phi cứ như vậy dường như để nhằm phục hồi lại tình bạn giữa chúng tôi trước đây đã có, cố gắng kìm nén hoặc nhằm chứng minh mình không phải là những tín đồ xôi thịt rẻ tiền.
Hôm đó, Phi Phi mua cho tôi một đôi cá vàng tuyệt đẹp và một chiếc bể cá to. Khi ánh nắng tràn ngập căn phòng, tôi ngắm nhìn đôi cá đang sung sướng tung tăng bơi lội, lại nhớ đến đôi cá phải giấu trong buồng tắm nhà Yến Tư mới thoát chết. Đã rất lâu tôi không nhìn thấy chúng.
Chiều hôm đó, tôi về nhà Yến Tư. Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng nhạc êm ả và ngay ở cửa là một đôi giày nam rất mốt. Tôi rón rén đi tới của phòng khách, thấy Yến Tư và một người đàn ông đang nhảy. Đó chính là Đại Duy – người có kỹ thuật nhảy rất điêu luyện. Tôi nhẹ nhàng lùi lại, đóng cứa lại.
Buổi tối, tôi lại đến chỗ Phi Phi. Tôi kể: “Chiều nay anh về chỗ Yến Tư, muốn nhìn lại đôi cá, nhưng thấy trong nhà có một người đàn ông”.
“Nếu em đoán không lầm, người đàn ông đó là vũ sư Đại Duy phải không?”
“Sao em biết?”
Im lặng hồi lâu, cô khẽ khàng: “Đó là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời em. Hôm đó em gọi điện cho Đại Lưu, nghe thấy tiếng một người đàn bà. Em thấy mình thất bại, không muốn anh và Yến Tư thương hại, muốn tìm một chỗ yên tĩnh để một mình chữa trị vết thương lòng. Em tìm được chỗ ở mới nên đến căn hộ của Yến Tư để dọn đồ, bắt gặp Yến Tư và Đại Duy đang trên giường. Nhưng Yến Tư không hể hốt hoảng, cũng không cầu xin em giữ kín chuyện. Sự bình tĩnh cửa cô ấy tác động em sâu sắc, khiến em cảm thấy hình bóng của Đại Lưu trên người cô ấy. Yến Tư lặng lẽ và bình thản lướt qua người em. Cái đẹp và đáng quý của tình yêu chính là ở chỗ trong sáng. Vậy tại sao biết bao nhiêu người lại phản bội người mình yêu, và không cảm thấy đó là điều nhục nhã? Trong mắt em, anh là một người đàn ông rất xuất sắc, có điểm nào không thể bì được cái gã trai nhảy kia chứ? Ai cũng biết gã đó chỉ sống dựa vào gương mặt đẹp trai và biết nhảy. Nhưng Yến Tư cũng thích được một gã đàn ông mạt hạng như vậy. Tương tự, Đại Lưu ở nước ngoài để giải quyết vấn để sinh lý cũng có thể ngủ với gái điếm. Em không biết thế giới này có còn tình yêu thật sự nữa hay không. Có lẽ vì em thấy Yến Tư đã lừa dối tình yêu của anh nên em đã giữ anh lại trong cái đêm mưa gió đó”.
Cuối cùng Đại Lưu cũng trở về. Tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra đi. Vừa thu dọn, vừa phát hiện thấy hầu như những thứ mà mình có đều ở chỗ Phi Phi. Còn nhớ lúc dọn khỏi nhà Yến Tư, tôi đã chuyển hết đồ tới công ty. Không ngờ được hàng ngày tôi lại cầm những đồ đó đến đây.
Tôi vừa nhấc chiếc va li ra tới cửa, Phi Phi trở về. Cô nhìn tôi, nói: “Anh muốn đi, em không giữ. Nhưng có một chuyện phải nói cho anh rõ. Nửa năm trước, em đã chia tay với Đại Lưu. Có lẽ em là một phụ nữ cố chấp, ngu ngốc. Nhưng em không thể giữ lại một tình yêu bị vấy bẩn”.
Tôi đặt va li xuống, nói: “Có một chuyện, anh cũng muốn nói với em. Hôm tới nhà Yến Tư, nhìn thấy cô ấy ôm người đàn ông khác nhảy múa, anh không hề thấy tức giận. Chỉ có cảm giác bước nhầm vào nhà người khác nên lặng lẽ bỏ đi. Anh không bực tức vì anh đã có một tình yêu khác. Người đó chính là em”.
Yêu phải bạn gái của bạn cần có dũng cảm. Dũng khí đó đến từ tình yêu chân thực. Vào ngày Đại Lưu về nước, tôi dắt Phi Phi cùng đi đón anh.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, dũng cảm nhưng không thể xoá tan được ngượng ngập. Đại Lưu không lên xe của chúng tôi, chỉ lịch sự bắt tay, nói vài câu xã giao rồi lên xe của công ty anh tới đón. Giữa chúng tôi không thể khôi phục lại tình bạn thân thiết trước đây.
Chúng tôi không tổ chức tiệc đón anh về, để tránh cho mọi người đỡ mất tự nhiên. Một tuần sau, tôi gửi cho anh một bức thư khá đài, nói rằng tôi không hề lợi dụng sự tin tưởng của anh để tấn công Phi Phi. Chúng tôi chỉ xích lại gần nhau sau khi bị chính những người mình yêu phản bội và không ngừng gây tổn thương. Tôi không cố ý phản bội tình bạn. Phi Phi cũng không phản bội anh trước. Tất cả có lẽ đó duyên số. Mong anh hiểu và tha thứ.
Đại Lưu không hề trả lời. Nhưng tôi và Phi Phi không hề thấy day đứt hay bất an. Hãy để thời gian chứng minh tất cả.