Blog Tình Yêu : Truyện ngắn : Cái giá của sự phản bội

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Truyện ngắn : Cái giá của sự phản bội

Truyện ngắn : Cái giá của sự phản bội

| No comment

Blog tinh yeu hay nhat Anh đẩy tôi ra khỏi phòng ngủ, khoá cửa trong lại. Tôi gõ cửa, anh không chịu mở. chúng tôi cứ găng nhau như thế rất lâu. Tôi biết anh sẽ không mở. Tôi hiểu cảm giác đợi chờ cái chết. Nhưng tôi biết chí ít anh cũng biết tỉnh ngộ, ân hận vì sự phản bội của mình. Ân hận vì một lúc vui thú mà mất đi cả tính mạng. Anh hiểu hết tất cả, cớ gì còn trách móc tôi, mà có trách cũng đâu có ích gì?

Tôi từng là một cô gái khát vọng tình yêu. Hai mươi tám tuổi vẫn chưa có bạn trai. Tôi chỉ không cam tâm tùy tiện lấy một ai đó. Tôi hy vọng tìm được một người có thể khiến tôi rung động và đem lòng thương yêu. Cái hy vọng nhỏ nhoi đó cứ kéo dài suốt từ năm tôi hai mươi hai tuổi tới hai mươi tám tuổi mới gặp được mốt tình đầu. Đã có hơn mười chàng trai đi qua bên tôi nhưng chưa một ai lọt vào tim tôi. Gia đình sốt ruột thay, thực ra trong thâm tâm, tôi cũng sốt ruột không kém. Nhưng chuyện tình cảm có sốt ruột cũng không được.
Đúng lúc đó, bạn bè giới thiệu anh cho tôi và trở thành chồng tôi sau này. Anh là một thuyền viên, suốt ngày phiêu dạt trên biển xanh. Dáng anh gầy gầy, trăng trắng, không hề có chút hơi hướng phong trần, vạm vỡ hoặc thô kệch mà đám thủy thủ thường có. Nghe bà mai nói, vì lênh đênh trên biển suốt nên anh lỡ mất chuyện cưới xin. Nhưng tôi không tin. Sống trong một xã hội rộng mở như ngày nay, mỗi người đàn ông hay đàn bà đều có những chuyện riêng tư. Tôi không căn vặn, không hỏi chuyện quá khứ. Tôi chỉ cần hiện tại.

Sau khi gần nhau, tôi phát hiện thấy anh có sức quyến rũ nội tâm ghê gớm. Anh có thể kể chuyện tiếu lâm bất kỳ lúc nào khiến trong suốt thời gian quen nhau, hầu như tôi luôn cười. Thời gian vui sướng qua rất nhanh, không biết từ lúc nào tôi đã bị anh-một người đàn ông có cái vẻ bề ngoài bình dị nhưng nội tâm phong phú-hớp hồn.
Năm đó, từ mùa Xuân tới mùa Hạ, trong suốt nửa năm anh được nghỉ trên bờ, chúng tôi đi hết toàn bộ quá trình từ tìm hiểu, yêu đương đến kết hôn. Khi hỏi tại sao lại yêu tôi, anh đáp vì tôi là một phụ nữ biết giữ mình. Trước đây anh cũng có một cô bạn gái yêu anh hết lòng. Chỉ vì thời gian anh ở trên biển quá dài, cô không chịu nổi cô đơn nên đem lòng yêu một người Nhật Bản làm việc tại Trung Quốc. Kết quả họ đã dẫn nhau sang Nhật. Từ đó về sau, anh đã thề phải tìm một cô gái biết chịu đựng. Anh nói trong lần gặp nhau đầu tiên, từ mắt tôi, anh đã có cảm giác tìm thấy một phụ nữ Trung Quốc truyền thống chung thủy, biết kiềm chế.
Khi anh nói lý do yêu tôi như vậy, tôi không khỏi thất vọng. Hóa ra không phải vì yêu, chỉ vì tin tôi sẽ không phản bội. nhìn thấy dáng vẻ tôi như vậy, anh biết tôi không vui.
“Xin lỗi em, em không thể biết được một người đàn ông lênh đênh trên biển đáng thương như thế nào đâu. Em có biết họ sợ nhất điều gì không? Chính là vợ ngoại tình. Em yên tâm, anh là người đàn ông chung thủy nhất thế giới. Anh sẽ chỉ yêu một mình em suốt đời suốt kiếp. Dù anh có muốn phản bội em đi nữa thì hoàn cảnh cũng không cho phép. Vì công việc và trong cuộc sống của anh không có đàn bà”. Nói xong, anh ôm chặt lấy tôi, khiến xương cốt trong người tôi như sắp gãy vụn. Dường như anh muốn bóp tôi ra nhét vào cơ thể anh mang đi bầu bạn trên biển. Tôi khóc vì cảm động: “Anh cứ yên tâm, từ sau này, trong cuộc đời em chỉ có một người đàn ông là anh. Em sẽ chờ anh”.
Cái giá của sự phản bội
Trong đêm anh sắp phải lên tàu, hầu như chúng tôi không ngủ. chúng tôi làm tình, ôm chặt lấy nhau, để cảm giác suốt đêm đó được lan tỏa khắp những ngày tháng sắp phải xa cách.
Anh đi rồi. Sau hai tháng lấy nhau, anh lại phải bước đi trên mảnh đất hải dương chuyển động. Nhìn con tàu sắp nhổ neo, tôi huơ tay về phía anh, mắt nhoà lệ.
Sau khi anh đi, tôi phát hiện thấy mình có thai. May mà được bố mẹ chăm sóc, tôi an tâm nhấm nháp cảm giác được làm mẹ. Tôi báo tin vui cho anh. Anh ở châu Mỹ viết thư cho tôi, nói rằng anh sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn nữa, đi biển thêm năm năm nữa, kiếm được đủ tiền nuôi cả nhà sẽ bỏ nghề. Anh nói sẽ làm một người đàn ông gia đình tốt nhất.
Sau mười hai ngày tôi ở cữ, anh trở về, ôm con trai vừa khóc vừa cười, nói dù sau này có trôi dạt tới vùng đất nào cũng không cảm thấy cô độc nữa. vì trên đất liền luôn có vợ con anh nhớ nhung đến anh, yêu thương anh, rằng anh là một thuỷ thủ hạnh phúc nhất.
Mỗi lần anh trở về, chúng tôi đều lao vào làm tình như điên, không đêm nào chịu chợp mắt. Có lúc tôi cũng lấy làm lạ, thân thể gầy gò của anh làm thế nào có thể chứa đựng nổi năng lượng mãnh liệt và lâu đến vậy. Anh nói đó là sự bùng nổ, giống hệt như núi lửa vậy. Trước khi bùng nổ là dưỡng dục bị âm thầm đè nén lâu ngày khi bốc lên đương nhiên sẽ trở nên mãnh liệt và kéo dài.
Tôi đếm từng ngày, tính tới ngày anh từ giã biển. thực ra trong mấy năm qua, anh đã kiếm được không ít tiền. Nhưng anh nói vì con trai, phải cố gắng kiếm nhiều hơn nữa.
Trước Tết năm ngoái, tàu của anh tới Thượng Hải. Anh gọi điện cho tôi, nói muốn về nhà, còn nói đã quyết định giã từ, không muốn đi biển nữa và hỏi tôi có đồng ý không. Tôi nói to: “Tất nhiên là em đồng ý rồi. như vậy tốt quá, đó là món quà Tết đẹp nhất, đẹp nhất mà anh tặng cho em”. Đặt điện thoại xuống, tôi vui sướng ôm con quay một vòng. Lấy nhau bốn năm rồi, đây là lần đầu tiên cả nhà chúng tôi mới được ăn một cái Tết đoàn viên, làm sao tôi không vui sướng được.
Tôi dọn nhà cửa, mua sắm, mua cho mỗi người trong nhà quần áo mới từ trong ra ngoài. Tôi còn mua rất nhiều, rất nhiều đồ ăn. Tôi nghĩ Tết này cả nhà chẳng cần đi đâu cả. Cả ba chúng tôi sẽ cùng hưởng một cái Tết thật sự của riêng mình.
Hai mươi bảy Tết, tôi làm một bữa tối đầy ắp, chờ chồng về. Anh không chịu báo cho tôi đi chuyến xe nào, nói không cần đón, tự về nhà một mình cũng được. khi nghe thấy tiếng chìa khoá lách cách tra vào ổ, tôi và con đồng thanh hét to: “Bố đã về”. Tôi và con cùng mở cửa, bên ngoài là chồng tôi. Con trai tôi vội lao vào lòng anh, anh vui sướng bế bổng con lên nhưng rất nhanh lại vội hạ xuống. chúng tôi cùng xách hết túi to túi nhỏ vào phòng. Tôi nhìn ngắm anh, lại gầy rồi, lòng không khỏi xót xa: “Anh xem mình gầy như thế nào kìa. Nhưng đừng lo, em sẽ vỗ béo anh”. Anh nhìn một bàn thức ăn, cười: “Ngày nào cũng ăn như thế này, tất nhiên là anh phải béo lên rồi”.
Lúc ăn cơm, tôi nhận thấy anh có phần không tự nhiên. Lời nói và hành động đều rất khoa trương. Nhưng tôi nghĩ chắc anh vui quá khi trở về nhà, nên trong lòng không mấy thắc mắc.
Buổi tối, tôi cho con ngủ xong, quay lại buồng ngủ, tưởng tượng tới cảnh bốc lửa sắp tới, mặt tôi đã đỏ bừng. nhưng anh không hề mãnh liệt như những lần trở về trước. Ánh mắt anh thậm chí còn trốn cả đôi mắt tôi. Anh cúi đầu, thì thào rất khẽ: “Anh rất mệt, anh…”
Blog tinh yeu cuoc song Một sự nghi ngờ bao trùm lên tôi. Có chuyện gì vậy? Lẽ nào anh đã yêu người khác? Không! Không thể! Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Tôi dùng hai tay xoay mặt anh lại đối diện với tôi, nhưng ngay lập tức anh quay đi, không dám nhìn tôi. Chúng tôi cứ im lặng như vậy rất lâu. Cuối cùng tôi phá tan bầu không khí: “Dù xảy ra chuyện gì, xin cứ nói cho em biết. Dù tốt hay xấu, em đều chịu đựng được. Nếu anh không chịu nói, chứng tỏ sự tồn tại của em đối với anh đã không còn quan trọng nữa. Anh đã không còn yêu em nữa, đúng không?”. Anh lập tức gào to: “Không, không phải vậy. Tại anh, đều tại anh. Là anh hại em, hại con, hại cả nhà ta”. Trực giác mách bảo tôi, anh đã xảy ra chuyện. Nhanh như một luồng điện, trong đầu tôi lập tức loé lên ý nghĩ: Lẽ nào anh đã quay lại với bạn gái cũ. Anh đã xuống thuyền ở Nhật Bản chăng? Chuyện gì khiến anh hoảng loạn khi gặp lại tôi như vậy? Chuyện gì có thể khiến anh đau thương tuyệt vọng như thế?
Trĩu nặng lại bao trùm lên tôi và anh, cả hai lại im lặng. Không biết cứ vậy bao lâu, cuối cùng tôi lại nói: “Đã xảy ra chuyện gì, cứ nói ra đi. Sớm muộn gì cũng phải nói. Sức mạnh của hai người còn tốt hơn anh phải chịu đựng một mình. Đúng không? Dù cho anh không còn yêu em nữa, cũng nên cho em biết. Em không chắn đường chặn lối anh đâu”. Anh úp mặt trên giường, giọng thảm thiết: “Anh không còn mặt mũi nào nhìn em nữa”, rồi nghẹn ngào kể đứt đoạn từng tí một. Tôi cố gắng bình tĩnh lắng nghe.
Mùa Thu năm ngoái, tàu anh cập bến Nhật Bản. Họ có hai ngày nghỉ ngơi để bốc hàng lên cảng. Anh gọi điện cho bạn học ở đây. Bạn anh lập tức hẹn gặp mặt, còn nói sẽ đem tới cho anh một bất ngờ. Lúc đó anh đã đoán được rằng bất ngờ đó rất có thể là cô bạn gái cũ. Năm đó chuyện tình của họ đa gập ghềnh nổi phong ba ở trường, bạn bè đều biết cả. Anh gọi điện cho bạn lúc đó, một nguyên nhân quan trọng là định thông báo rằng giờ đây anh rất hạnh phúc. Anh đã có một cô vợ xinh đẹp, hiền thục, một đứa con trai thông minh, kháu khỉnh. Anh muốn mọi người biết rằng cuộc chia tay với bạn gái cũ lại đem lại may mắn cho cuộc đời anh. Anh muốn lấy lại sĩ diện của một thằng đàn ông trước mặt bạn gái cũ và bạn học.
Khi anh tới nhà bạn học, quả nhiên cô ta đã ở đó. Anh cứ ngỡ mình đã vứt bỏ được đoạn tình cũ, có thể thẳng thắn vô tư trước người yêu cũ. Nào ngờ vừa nhìn thấy anh, cô ta đã lao tới ôm chặt, hôn tới tấp không ngừng khiến cả gương mặt anh đầy các vết son. Trước đông đảo mọi người, anh lúng túng khó xử, cố gắng né tránh. Nhưng trong lòng lại trào lên từng đợt sóng ầm ào.
Tối đó, mọi người uống rất nhiều rượu, cùng ôn lại cuộc sống nhà trường, ôn lại các chuyện tình xưa. Rượu không say mà người đã say, huống hồ loại rượu đó lại rất mạnh. Lúc chia tay, anh tiễn cô ta về. Cô ta kể lúc tới Nhật mới biết người đàn ông đó đã có gia đình, không thể lấy cô được. Cô đành trở thành một thành viên trong hàng ngàn hàng vạn người Trung Quốc lưu lạc tại Nhật làm thuê, cho tới nay vẫn cô độc một mình. Cô ta nói nếu bây giờ được làm lại sẽ không bao giờ bỏ anh. Tới giờ cô mới hiểu, một người chồng chân thành, một gia đình ổn định đối với phụ nữ quan trọng đến nhường nào. Điều đó khiến anh cảm động, bắt đầu thương co ta. Khi cô mời anh vào nhà, anh lập tức nhận lời.
Vào tới nhà, cô ta chủ động quyến rũ anh. Sau bảy năm chia tay, họ lại bắt đầu quay lại với nhau, thậm chí còn điên rồ gấp trăm lần so với trước. Sau khi ra đi, anh cảm thấy rất hạnh phúc vì chiếm được tình yêu tuyệt đối của cả hai người phụ nữ. Đó không phải là điều mà tất cả đàn ông đều có thể đạt được. Nhưng anh đã đạt được, là người may mắn. Anh nói với cô ta nếu ở Nhật không sống nổi nữa, cứ về nước, anh sẽ chăm sóc cô.
Sau đó, anh nhận được thư của cô ra, nói rằng cô đã mắc căn bệnh thế kỷ, song lúc đó không hề biết. Nếu đã biết, tuyệt đối không quan hệ tình dục với anh và xin anh tha thứ. Xin anh lập tức đi kiểm tra. Hôm đó anh bị sốc. Tàu vừa tới Thượng Hải, anh đã chạy tới bệnh viện xét nghiệm. Quả nhiên bị mắc HIV giai đoạn đầu.
“ Thực ra, anh không muốn về nhà, định một mình trôi dạt trên biển cho đến khi chết. Nhưng anh làm không nổi. Anh nhớ em, nhớ con. Anh sợ em cũng…Vì vậy anh trở về! Em yên tâm, anh không đi chạy chữa đâu. Anh phải dùng cách này để trừng phạt cho phút buông tuồng của anh. Tất cả tiền của thuộc về anh và con, để dành cho con du học sau này. Anh chỉ xin em làm hai việc. Một là em cũng đi xét nghiệm. Hai là vĩnh viễn không được cho con biết nguyên nhân cái chết của bố nó”.
Tôi cứ lặng đi mà nghe, như không phải là thật, ngỡ như đang mơ. Sao lại thế này? Rõ ràng đang là một gia đình vui vẻ, hạnh phúc. Thế mà chỉ nháy mắt đã phải đối mặt với sự uy hiếp của cái chết cận kề và bi kịch tan vỡ gia đình. Tôi không thể chịu đựng được, không tài nào chịu đựng nổi. Tôi muốn chửi mắng, muốn đánh đập nhưng không thốt nổi lên lời, không nhấc nổi tay mình. Tôi chỉ biết khóc. Những ngày tháng vui vẻ chưa từng có nước mắt. Những ngày tháng đợi chờ cũng không có nước mắt. Thế nhưng hôm nay, tôi không tài nào cầm được nước mắt.
Chúng tôi quyết định tới Thượng Hải xét nghiệm. Xét nghiệm xong sẽ đi ngay. Ở thành phố lạ không một người quen này, chuyện của chúng tôi sẽ không bị bại lộ.
Tôi đem con gửi bà ngoại, cùng anh tới Thượng Hải. Xét nghiệm xong, chúng tôi chờ đợi ở khách sạn. Chúng tôi thường mấy tiếng đồng hồ liền không nói với nhau một câu nào. Có lúc chúng tôi cùng nhìn nhau, nhìn đắm đuối. chúng tôi đều biết rõ rằng, không biết đến bao giờ, mọi thứ sẽ kết thúc, sinh ly tử biệt đang nằm trước mắt. Chúng tôi cứ vật vã chờ đợi như thế suốt ba ngày.
Ba ngày sau, chúng tôi cùng tới bệnh viện. Khi bác sĩ tìm bệnh án của tôi, tôi cảm thấy mình như nghẹt thở. Tôi chờ đợi lời tuyên án, phán quyết tôi sống hay chết. Tôi đứng thẳng, như một cô học sinh ngoan. Nữ bác sĩ đeo cặp kính cận ngước nhìn tôi, dịu dàng nói: “Chị không sao, rất bình thường. Nhưng từ nay về sau phải chú ý. Có biết chú ý mặt nào không?”.
Tôi đang định gật đầu thì chồng tôi đột ngộc quỳ xuống, giơ hai tay lên hét tô: “Ông trời ơi, xin đa tạ ông, xin đa tạ ông…”. Nước mắt anh tuôn đầy mặt. Đúng lúc đó, tôi mới thực sự cảm nhận được tình cảm của anh dành cho tôi. Tôi biết mình không thể hận anh được. Anh từ chối chữa trị, nói là không cần tốn tiền. Nhưng bác sĩ nói thể chất của anh rất tốt, chỉ cần duy trì chữa trị, có thể kéo dài mạng sống.
Đối với chúng tôi, điều khó khăn nhất là làm thế nào có thể giữ kín bí mật. không thể để cho ai biết mọi việc xảy ra, kể cả người thân. Tôi đã từng đọc rất nhiều bài báo, viết rằng những bệnh nhân AIDS luôn bị khinh miệt và lăng nhục. Tôi không thể để chồng mình cũng bị như vậy. Tôi nói với mọi người rằng chồng tôi bị viêm gan, có nguy cơ truyền nhiễm, tạm thời không thể làm việc được. như vậy bạn bè và người thân đều không chủ động tới nhà tôi chơi, cũng không ngạc nhiên khi thấy anh không ra khỏi nhà, không làm việc. chúng tôi cũng nói với con như vậy và đem cháu gửi sang bên ngoại. Gia đình chỉ còn lại hai chúng tôi.
Chúng tôi chưa bao giờ được ở bên nhau hết ngày này sang ngày khác như vậy. mỗi lần anh về đều vội vàng, nhiều nhất là được hơn một tháng, ít nhất là vài ngày. Đã từng khát khao ngày nào cũng được ở bên nhau, không ngờ hôm nay trở thành sự thật. Nhưng đó chỉ là hình thức mà thôi. Ở bên nhau chờ chết.
Mỗi lần đi làm về, anh đã nấu cơm sẵn cho tôi. Chúng tôi cùng ăn cơm, cùng xem ti vi, trò chuyện, nói mãi đến khi buồn ngủ. khó khăn nhất là buổi đêm. Chúng tôi không có quyền làm tình. Chúng tôi không thể đem tính mạng ra đùa cợt. Những gì tôi có thể làm chỉ là vuốt ve gương mặt anh, rồi nói, thôi ngủ đi, biết đâu khi trời sáng, khoa học kỹ thuật mới lại tuyên bố có một phát minh mới chữa được căn bệnh này.
Ngày nào tôi cũng nói như vậy. Lúc tôi nói câu đó, thực ra cũng là lời cầu nguyện. Cầu xin một điều kỳ diệu xảy ra, cầu xin cái chết tránh xa chúng tôi, cầu xin mọi thứ đều trở lại bình thường. Nhưng có một hôm, khi tôi vừa nói như vậy, anh đột ngột đẩy tôi ra, hét to: “Cô không cần giả nghĩa như vậy. Nom bộ dạng nhân từ, khoan dung chưa kìa. Nhưng thực ra lòng cô rất hận tôi, hận tôi phản bội cô. Chỉ mong tôi chết sớm đi mà thôi. Cô còn trẻ, còn có thể tìm được người khác mà. Cô cút đi, đừng có giở trò mèo vờn chuột trước mặt tôi. Cút! Cút đi!”.
Anh đẩy tôi ra khỏi phòng ngủ, khoá cửa trong lại. Tôi gõ cửa, anh không chịu mở. chúng tôi cứ găng nhau như thế rất lâu. Tôi biết anh sẽ không mở. Tôi hiểu cảm giác đợi chờ cái chết. Nhưng tôi biết chí ít anh cũng biết tỉnh ngộ, ân hận vì sự phản bội của mình. Ân hận vì một lúc vui thú mà mất đi cả tính mạng. Anh hiểu hết tất cả, cớ gì còn trách móc tôi, mà có trách cũng đâu có ích gì? Lẽ nào tôi không đau khổ? Hàng ngày phải nói dối trước mặt người thân và đồng nghiệp. Hàng ngày phải chứng kiến chồng mình ngày càng hao gầy, ngày càng tiến dần đến cái chết. khủng khiếp lắm chứ. Nhưng trước mặt anh, tôi không thể bày tỏ những điều đó. Tôi phải dịu dàng hơn, phải nghĩ cho anh, phải cố gắng giúp cho anh ra đi thanh thản trong những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời.
Bắt đầu từ hôm đó, mọi thứ đều thay đổi. Anh không cho phép tôi chạm vào người anh nữa. anh nói: “Anh bẩn lắm, đừng chạm vào người anh. Đừng để em bị lây nhiễm Tôi thường thấy anh gào thét, chửa rủa, đập đồ đạc. Một hôm không nhịn nổi, khi anh lại gào to lần nữa, tôi nói: “Nếu anh thấy em không mắc phải căn bệnh này và vẫn sống khiến anh thấy bất công, thì đây, cho em nhiễm luôn đi. Chúng ta cùng chết. Nào! Lại đây, để em nhiễm luôn. Như vậy, anh không còn phải nói em giả nhân giả nghĩa, không còn nói em là đồ mèo khóc chuột. Chúng ta sẽ cùng biến thành đôi chuột chết. Anh vui chưa?”. Rồi tôi cởi tuột hết quần áo. “Lại đây, hãy điên cuồng và liên tục như trước đây. Em sẽ lập tức giống như anh. Nào, tới đi chứ”. Anh lặng đi rất lâu rồi khóc ầm lên, tự vả vào mặt mình, xin tôi tha thứ. Quả thực anh rất yêu tôi, rất yêu con, không nỡ rời bỏ chúng tôi. Chúng tôi đều khóc, cùng kể tội mình, đều hứa sẽ phải sống tốt hơn.
Nhưng điệp khúc oan nghiệt cứ diễn ra như vậy. Cứ tử tế được một lần lại nổi khùng một trận. Lại làm lành xong, lại đập phá. Thoạt đầu tôi định dùng tình yêu và sự dịu dàng của tôi để sưởi ấm trái tim anh. Nhưng tôi đã lầm. Đối với một người sắp chết, tình yêu có lúc cũng là gánh nặng, là gông cùm. Còn đối với tôi, tình yêu là khổ nạn, là nghiệp chướng. Khi đã mất hy vọng, người tốt cũng biến thành ác. Có lúc nhìn thấy anh nổi khùng vô cớ, tôi thường nghĩ giá mình điên luôn trước khi anh ra đi. Tôi thật sự muốn đi, điên rồi hay biết bao nhiêu. Điên rồi, tôi có thể nói hết mọi thứ, bất chấp hậu quả, không cần ngày ngày phải giả vờ với người ngoài, kìm nén bản thân, tự làm khổ mình. Nhưng tôi không thể, ngay cả cái quyền được điên, tôi cũng không có. Cứ nghĩ đến bố mẹ, con trai và anh ấy, tôi làm sao có thể điên được? Tôi phải kiên cường, phải nghiến răng mà chịu.
Anh chưa bao giờ chữa bệnh ở thành phố mà chúng tôi đang sống. Anh sợ thông tin từ bệnh viện truyền ra sẽ làm ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi và của con, sợ chúng tôi bị mọi người khinh miệt, xa lánh. Mọi đơn thuốc đều mua từ Thượng Hải gửi về. Tình trạng hiện nay của anh ấp vẫn chưa đến nỗi quá tồi tệ. Nếu vẫn tiếp tục dùng thuốc, vẫn duy trì được mạng sống. Nhưng liệu duy trì được đến bao lâu, không ai biết cả.