Blog Tình Yêu : Truyện ngắn : Điều ngọt ngào nhất của mùa thu

Contributors

Blog Archive

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Truyện ngắn : Điều ngọt ngào nhất của mùa thu

Truyện ngắn : Điều ngọt ngào nhất của mùa thu

| No comment

Blog radio 6 giờ 30 phút sáng thứ Hai, cái Dương lớp trưởng tay chổi tay giẻ hùng hổ đạp tung cửa lớp, tâm trạng cực kỳ phấn khích để trực-nhật-một-mình thì đập ngay vào mắt nó là tờ giấy A4 có ghi mấy dòng chữ văn hoa màu mè:

Tháng 9, tháng đẹp nhất năm vừa mon men ghé về. Tại sao lại gọi nó là tháng đẹp nhất năm? Ồ, đừng quá bi quan khi cho rằng ngày trở lại trường là ngày tận thế. Đó chẳng phải là ngày các cặp đôi mới chớm sẽ có cơ hội để… chớm tiếp hay sao? Đó chẳng phải là ngày các chiến hữu sẽ tề tựu về trường đông đủ sau một mùa hè oanh tạc bốn phương tám hướng hay sao? Và quan trọng hơn cả, e hèm, tháng 9 là tháng báo hiệu Thu về. Mùa Trung thu năm nay, bạn và gia đình muốn thưởng thức bánh Trung thu homemade vừa ngon vừa đảm bảo chất lượng với giá cực mềm? Hãy gọi cho tớ, số điện thoại 0933 xxx xxx (gặp Huy sếu đẹp trai ^0^).
Mặt cái Dương đờ đẫn, rồi nó nhanh chóng nhập dữ liệu vào não bộ. Huy sếu bán bánh Trung thu? Tên hậu đậu, vụng về nhất lớp định làm bánh Trung thu? Không không, quá nguy hiểm!
Nhưng đó là sự thật.

Mất hai tiết đầu vò nát mớ tóc xoăn tít, Huy “sếu” mới rặn ra được một đoạn quảng cáo mà Quang còi đã nhận xét thẳng thừng là “cực kì linh tinh và rối rắm, chẳng ăn nhập gì với chuyên môn”. Đây là phi vụ làm ăn đã được lên kế hoạch từ trước của cả đám con trai 11B6. Trung thu năm nay, bọn nó sẽ xắn tay làm mẻ bánh đầu tiên trong đời. Lời rao đã được dán chi chít trong lớp, hành lang, căng-tin lẫn… nhà vệ sinh trong trường, nói chung là ở bất cứ vị trí nào dễ thấy nhất. Công thức và nguyên liệu cũng đã sẵn sàng (google một phát là ra cả đống luôn). Bếp nhà Quang còi rất rộng, má nó lại mới sắm lò nướng bánh và hứa cho cả đám tùy nghi sử dụng bất cứ lúc nào. Kinh phí thì khỏi lo. 24 thằng con trai đã đồng loạt mổ heo đất vào đúng giờ hoàng đạo. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Rủi có bán ế, bọn nó sẽ gây áp lực để thủ quỹ trích tiền ra mua bánh cho lớp ăn liên hoan. Mà nội việc bán cho bố mẹ không thôi cũng đủ thu hồi vốn. Cho nên, dù chưa có tí ti kinh nghiệm làm bánh lẫn kinh doanh, dù đã nhất trí sẽ không cho tụi con gái rớ tay vào, bọn nó vẫn tràn ngập niềm tin vào mẻ-bánh-lịch-sử.
Giờ ra chơi hôm ấy, Hải cồ khuân từ đâu về một bịch nilon lỉnh kỉnh đủ món: bột, đường, khuôn bánh… Tối nay, bọn nó sẽ tụ tập ở nhà Quang còi để nhào bột, làm nhân, và mẻ bánh nhân đậu xanh hai trứng sẽ ra lò. Phía cuối lớp, đám con trai xì xầm phân chia công việc, mặc kệ 26 cặp mắt đầy tò mò lẫn kinh ngạc của “Hội liên hiệp phụ nữ 11B6”.
– Mấy ông kinh doanh bánh Trung thu à? Giá cả thế nào? Cập nhật luôn đi để bạn bè ủng hộ. – Cái Dương nhảy phóc từ trên bàn xuống, phá tan bầu không khí yên lặng.
– Hề hề. Bọn tôi vẫn chưa chốt giá, vì chưa làm thử mẻ nào nên chưa biết sẽ tốn kém ra sao. – Hải cồ toe toét.
– Thế có cần bọn này “rao” giùm không?
– Được thế thì tốt quá. Trăm sự nhờ các bà!
Dù hơi ấm ức tí vì không được tham gia vào khâu nào (thậm chí cả khâu tư vấn) trong phi vụ kinh doanh bí ẩn, hội chị em vẫn nôn nóng chờ đợi thành phẩm từ hội con trai (gần) 18 năm chưa một lần vào bếp.
Sáng hôm sau, khi cái Dương háo hức hỏi “Bánh đâu?”, Hải cồ mới rụt rè rút từ trong ngăn bàn ra một gói gì nhìn-như-là-gói-bánh. Mặt cái Dương (lại) đơ ra, hai môi mím chặt lại như đang cố giấu một nụ cười:
– Hình heo hay hình cá thế?
– Hình vuông. Cơ mà bột hơi nhão nên lúc cho vào lò nướng, nó thành ra thế này. – Hải cồ khổ sở.
– Bán nhiêu? – Cái Dương phải cố gắng lắm để sắc mặt không thay đổi, dù ruột gan nó đang xoắn xít hết cả lên.
– Cái này tặng bà đấy. Ăn thử xem hương vị thế nào. Chứ bán ai thèm mua. Mẻ đầu thử nghiệm thôi.
Mấy đứa con gái bu lại chỗ cái Dương. Bọn nó bóc bánh, chia nhau mỗi đứa một miếng.
– Được đấy! Chỉ cần đầu tư thêm ngoại hình nữa là ổn.
– Mẻ này không định bán thế đem cho hết à?
– Nói thật đi, đêm qua các ông thức đến mấy giờ?
– Có gặp gì khó khăn cứ nói nhé, mẹ tôi làm bánh ngon nhất xóm đấy.
Blog tình yêu hay nhất Mặt Hải cồ chuyển từ tím lè sang hồng rực. Chừng như cảm kích trước tấm lòng của hội chị em, đám con trai đồng loạt lôi từ trong ngăn bàn ra một bịch bánh, hào phóng phát cho mỗi đứa một cái gọi là ăn thử. Thật lòng mà nói, bánh ăn không đến nỗi nào, dù bề ngoài có hơi “thê thảm” một tẹo. Một ý tưởng vụt lóe lên trong đầu cái Dương:
– Bánh này bán rẻ, khối đứa mua đấy!
– Rẻ là bao nhiêu? Bán ở đâu và vào lúc nào được? – Quang còi tò mò.
– 20 khìn/em. Nhờ đội phát thanh thông báo trên loa vào giờ ra chơi tiết sau. Bán ngay trước cửa lớp. Dễ ùm!
Cái Dương nói xong thì phi một mạch xuống tầng trệt. Mười lăm phút sau, nó vừa thở hồng hộc chạy lên vừa báo tin đội phát thanh đã hứa sẽ “rao” giùm trước khi phát chương trình ca nhạc theo yêu cầu thính giả. Chưa bao giờ hội chị em lại háo hức đến thế. Đứa loay hoay tìm giấy làm bảng giá. Đứa cầm chổi quét hành lang. Cái Vân Ốc thủ quỹ hào phóng trích hẳn hai trăm khìn ra mua chục cái bánh mở hàng ủng hộ vì “Đằng nào thứ Bảy này lớp cũng tổ chức tiệc ngọt mừng Trung thu”.
Giờ ra chơi sau tiết Sinh, không khí Trung thu ùa về trên hành lang tầng bốn. Đám con trai mặt mày hớn hở khi nghe tiếng bước chân rầm rập từ đằng xa. Đồng bọn khối 11 cùng đàn em khối 10 kéo lên mua như bão lũ. Trong đám đông, cái Dương vẫn kịp nhận ra chiếc nón cối đã bạc màu của chú Oanh bảo vệ, cả cái dáng ục ịch của thầy Thịnh giám thị và mái tóc uốn lọn mới nhuộm tím của cô Ngọc dạy Văn. Ai cũng mua tận hai cặp. Mẻ bánh đậu xanh hai trứng hết veo chỉ sau mười lăm phút. Đám đông vừa vãn, cái Dương đặt xấp tiền lẻ vào tay Huy sếu, giọng tự hào:
– Thấy chưa? Méo mó có hơn không. Mấy ông chả có đầu óc kinh doanh gì cả!
– Đôi ơn các bà. Mẻ bánh này, bọn tôi huề vốn. – Quang còi cười hề hề.
Chuyện sẽ tốt đẹp biết mấy nếu cái Vân Ốc thủ quỹ không bị đau bụng vào tiết năm. Nó đã nhịn đau suốt 30 phút đầu, cho đến khi mồ hôi túa ra đầm đìa lưng áo thì mới thều thào được mấy câu: “Chúng mày đưa tao xuống phòng y tế với!”. Nhưng nằm ở phòng y tế chưa kịp ấm lưng, Vân Ốc được thầy giám thị tức tốc chở đi bệnh viện đa khoa gần nhất. Cả lớp nhìn nhau, mặt mũi xanh lè. Món Vân Ốc ăn gần đây nhất là nửa cái bánh trung thu nhân đậu xanh hai trứng nó mua ủng hộ bọn con trai. Và theo lời cái Dương thì nửa còn lại cũng được nó nhanh chóng tẩu tán sau đó mấy chục phút. Nguyên nhân đã rõ, nhưng không một ai lên tiếng tra khảo quy trình làm bánh lẫn vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm.
– Bột bánh, nhân bánh tao đều mua ở cơ sở uy tín. Lúc nhào bột, bọn tao cũng đeo bao tay đàng hoàng. Bánh cũng được nướng trong khoảng thời gian cần thiết. Không thể có chuyện cái Vân Ốc ăn phải bánh sống hay bẩn được. – Huy sếu vò đầu.
– Thằng nào làm nhân? – Hải cồ lên tiếng.
– T…a…a…o…!!! Nhưng tao chỉ làm y như công thức, không thêm bớt khâu nào. Nếu tại bánh, tại sao nãy giờ bọn mình không có ai bị đau bụng? Tao nhớ là sáng nay thằng Quang ăn hết cả cái. Tao nửa cái. Thằng Phong cũng nửa cái. – Minh mốc thắc mắc.
Câu hỏi vẫn chưa có lời đáp. Số phận cái Vân Ốc cũng chưa biết ra sao vì mãi không thấy cái Dương gọi điện về báo. Nếu quả thật là do mẻ bánh, đêm nay, không biết trường nó còn có những ai gặp nạn. Thu hồi bánh ngay lúc này là điều cực kỳ bất khả thi. Ba mươi phút trôi qua nặng nề. Huy sếu bắt đầu sụt sịt:
– Biết thế, khỏi bánh biếc cho rồi. Làm lồng đèn cho nó an toàn.
– Lỡ đêm nay có thêm đứa nào đau bụng, phải đi súc ruột, chắc tao không bao giờ dám mò vào bếp lần thứ hai.
– Bây giờ chỉ còn tia hi vọng duy nhất là con Vân bị đau bụng do bị… trúng gió thôi. – Quang còi bẻ ngón tay rôm rốp, mặt mày căng thẳng.
Hội chị em nhìn nhau im lặng. Trách móc hay động viên nhau lúc này cũng bằng thừa. Đằng nào thì bọn nó cũng đã cố gắng hết sức. Một bên gắng sức làm. Bên kia gắng sức mua và ăn ủng hộ. Chẳng ai làm ăn tắc trách hay ủ mưu đầu độc bạn bè. Thời gian chậm chạp trôi qua. Chúng nó chỉ thực sự bừng tỉnh khi cái Dương gọi điện về. Huy sếu bật hẳn loa ngoài để cả bọn nghe cho rõ. Giọng cái Dương líu ríu trong điện thoại, câu nọ quáng quàng vào câu kia, nhưng thông tin về cơn đau bất tử của cái Vân vẫn rõ mồn một:
– Ối giờiiii, không phải bị ngộ độc thực phẩm đâu. Nó bị đau bụng vì… “đèn đỏ” í. Chúng mày khỏi lo, đã có tao và thầy ở đây. Giờ nó đang nằm nghỉ ngơi, nửa tiếng sau xuất viện…blah…blah…blah…
Hội chị em ngượng chín mặt. Đám con trai thì phấn khích đập bàn hú hét ầm ĩ. Có cảm tưởng vụ Vân Ốc đau bụng quằn quại vì “đèn đỏ” là sự kiện đáng được ăn mừng nhất năm. Toàn bộ số tiền bán bánh trung thu được huy động để mua trái cây với sữa tươi tẩm bổ cho thủ quỹ. Bị lỗ sặc gạch, nhưng tên nào tên nấy mặt cứ tươi như hoa. Tối hôm ấy, tại nhà Quang còi, mẻ bánh tiếp theo vẫn được tiến hành theo kế hoạch. Bánh vừa ra lò, cái Dương thoăn thoắt cho vào từng hộp nhỏ, gói lại. Lần đầu tiên nhìn thấy thành phẩm xinh xắn (có sự trợ giúp đắc lực của “Hội liên hiệp phụ nữ 11B6”), Huy sếu cùng đồng bọn cảm kích vô cùng. Quả đúng là cái gì có âm có dương hài hòa mới tốt. Vừa bê xửng bánh thơm phức, cái Dương vừa ngâm nga một đoạn điệp khúc trong “Hà Nội mùa Thu” nghe xao xuyến lạ lùng. Bánh đã được đóng gói xong, sáng mai, cả lớp nó sẽ chia nhau đi khắp trường để bán.
Khuya, cả bọn lục đục dắt díu nhau ra về. Huy sếu nán lại, kéo lớp trưởng ra ban công hít gió trời, hỏi khẽ:
– Hỏi thật, mấy bà có giận bọn tôi không?
– Vụ gì?
– Thì vụ “đánh lẻ” này đó.
– Có. Nghĩ gì mà không giận? Nhưng thấy mấy ông lủi thủi rồi gặp đủ sự cố nên… thương.
Huy sếu ậm ừ, vội quay mặt đi chỗ khác. Trời tối, lớp trưởng chắc không thấy hai gò má nó đang đỏ ửng lên. Trước lúc ra về, Huy sếu vẫn kịp đặt vào giỏ xe của lớp trưởng một chiếc bánh nhân thập cẩm đặc biệt được nó đóng khuôn và gói riêng. Cái khuôn bánh Trung thu hình trái tim nó nhờ Quang còi lùng mua mãi mới được. Giây phút nhìn lớp trưởng hô hào chị em tìm cách tẩu tán mớ bánh làm hỏng, lăng xăng giúp bọn nó làm nhân, đóng khuôn và nướng bánh, Huy sếu chợt nhận ra: Chẳng cần tìm ở đâu xa xôi, điều ngọt ngào nhất của mùa Thu là đây.
Đêm. Mùi sầu riêng, lạp xưởng, hạt sen, bột mì quyện với mùi hoa sữa thoang thoảng. Có ai đó vừa đạp xe vừa ngân nga một đoạn điệp khúc trong “Hà Nội mùa thu”, và thấy tim mình rung lên nhè nhẹ.