Anh à ngày mai mình cưới rồi sao anh đang ở đâu mà mãi chưa về? Anh
à anh từng nói em mặc váy cưới đẹp nhất trần đời này, anh hạnh phúc vì
là người được khoác tay đi bên cạnh người đẹp nhất trong một ngày đẹp
nhất cuộc đời anh cơ mà! Anh à anh không nhớ sao anh không nhớ những gì
anh từng nói với em sao? Sao anh cữ đi mãi thế… sao cứ đi mãi thế … Em
sẽ không đau nữa đâu, em sẽ không sợ những cơn mưa nữa, vì trời mưa cũng
là trời đang nắng, chỉ là ánh nắng ấy tạm thời ẩn mình dưới những đám
mây mà thôi. Em yêu anh và sẽ mãi yêu anh. Bởi em là mặt trời tỏa nắng
ấm đến muôn nơi. Em sẽ sưởi ấm cho kí ức của chúng mình.
>>>> blog tinh yeu
Anh à ngày mai mình cưới rồi sao anh đang ở đâu mà mãi chưa về?
Anh
à anh từng nói em mặc váy cưới đẹp nhất trần đời này, anh hạnh phúc vì
là người được khoác tay đi bên cạnh người đẹp nhất trong một ngày đẹp
nhất cuộc đời anh cơ mà!
Anh à a không nhớ sao anh không nhớ những gì anh từng nói với em sao?
Sao anh cữ đi mãi thế… sao cứ đi mãi thế …
Một ngày trôi
Hai ngày trôi
Một tháng trôi
Hai tháng trôi
Em không biết mình đã xé bao nhiêu tờ lịch, em không biết mình đã chờ anh bao nhiêu buổi sáng bình minh.
Em không biết
Em không muốn biết
Thời gian với em chỉ gắn với hình ảnh của anh.
Buổi sáng là lúc anh khẽ hôn vào trán em, nấu bữa sáng em ăn
Buổi trưa là lúc anh cùng em đi chợ, cùng em vào bếp
Buổi chiều là lúc anh cùng em dạo phố, ngắm hoàng hôn
Buổi
tối là lúc anh và em cùng đến quán café quen thuộc, nhâm nhi café, nhâm
nhi bản nhạc đang phát ra từ quán du dương, du dương…
Em
đã quen như thế rồi, quen như thế từ lâu lắm rồi, từ rất lâu… thế nên
bây giờ không có anh bên cạnh thì thời gian là gì em không định nghĩa
nổi, em không còn ý thức về thời gian, không gian kể từ ngày không anh.
Nhưng
hôm nay thì khác. Xé tờ lịch của ngày hôm nay đi sẽ là ngày sinh nhật
của em vì là ngày sinh nhật của em nên em sẽ nhìn thấy viễn cảnh một em
gái xinh đẹp lộng lẫy trong chiếc váy trắng khoác tay một chàng trai
lịch lãm, tuấn tú.
Anh
đã chọn ngày sinh nhật của em lúc em đã ra trường sẽ là ngày 2 người
kết hôn, sẽ cùng nhau cười thật tươi, thật hạnh phúc. sẽ cùng nhau bước
vào lễ đài trong tiếng vỗ tay và những lời chúc tụng của mọi người. Em
sẽ hãnh diện mà khoe với mọi người rằng anh là chàng rể đẹp nhất em từng
thấy. rồi em sẽ cùng anh hưởng tuần trăng mật ở xứ sở hoa anh đào, cùng
anh nhặt những cánh hoa gấp vào trang nhật nhật kí của anh và em. Rồi
em sẽ sinh cho anh những em emng chúa, cậu hoàng tử thật đáng yêu, chúng
sẽ giống anh_người em mãi yêu. Còn nhiều, còn rất nhiều điều em muốn
làm cùng anh, muốn làm cho anh…. Nhưng những điều ấy càng nhiều bao
nhiêu, viễn cảnh ấy càng hạnh phúc bao nhiều thì giờ đây em càng thấy
đau đơn bấy nhiêu.
Và.. em lại nhớ về những ngày đã qua của nhiều năm về trước
Em và anh cữ thế cùng nhau viết lên bao nhiêu kỉ niệm ngọt ngào, ấp áp bên nhau
Anh cùng em dạy học cho lũ trẻ
Cùng em dạo từng con phố
Cùng em yêu những buổi bình minh
Cùng em say mê theo những bản nhạc hai người đều thích nghe
Anh và em,
Hai mảnh ghép hoàn hảo tưởng chừng như không thể nào tách rời!
Em là mặt trời luôn ngự trị trái tim anh
Em khiến anh thấy cuộc sống này tươi đẹp biết bao
Những lúc bên em anh ước gì thời gian cữ dài mãi ra để anh có thể ở bên em mãi, khoảnh khắc bên em anh chỉ sợ vụt mất đi.
Anh không hiểu nỗi sợ vô hình ấy là gì
Anh không biết tại sao nó tồn tại trong anh
Thế rồi cuối cùng ông trời cũng cho anh lời giải...
Vào một ngày trời mưa tầm tã, em sợ những cơn mưa, em không thích những cơn mưa, nó làm em nhớ về quá khứ.
Em sợ lắm
Anh
biết điều đó nên khi nghĩ em đang đứng dưới cơn mưa chờ anh, anh không
nghĩ gì khác ngoài việc lao thật nhanh đến bên cạnh em.
Thế rồi,
Trong màn mưa trắng xóa.
Anh không còn nghe thấy gì
Xung quanh anh chỉ còn bóng tối
Nhưng
đâu đó nơi xa xôi anh vẫn thấy có ánh nắng len lỏi qua không gian, qua
thời gian đến bên cạnh anh.. thật gần… thật gần… nhưng anh không thể
chạm tới.. anh càng cố càng xa.. anh khóc lóc van xin ông trời xin đừng
đưa anh đi. Xin đừng bắt anh phải xa em, anh phải ở bên cạnh em những
lúc trời đổ những cơn mưa.
Sự
ra đi đột ngột của anh khiến em gục ngã, em không đứng dậy nổi nữa rồi,
em không còn sức lực nữa rồi, nước mắt em tuôn rơi, rơi mãi, rơi mãi
như màn mưa kia…
“Sợ trái mồng tơi ngủ vùi trong màu tím
Em mỗi ngày đem kí ức ra phơi”
Mồng tơi thì luôn tím, kí ức thì luôn là những điều đã qua, sẽ luôn cũ kĩ.
Nhưng anh à. Kí ức của anh và em sẽ không bao giờ cũ.
Bởi
em là mặt trời tỏa nắng ấm đến muôn nơi. Em sẽ sưởi ấm cho kí ức của
chúng mình. Em sẽ không đau nữa đâu, em sẽ không sợ những cơn mưa nữa,
vì trời mưa cũng là trời đang nắng, chỉ là ánh nắng ấy tạm thời ẩn mình
dưới những đám mây mà thôi. Em yêu anh và sẽ mãi yêu anh.
- Phạm Hương Giang