Blog Tình Yêu : Món quà mét chínMón quà mét chín

Contributors

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Món quà mét chínMón quà mét chín

Món quà mét chínMón quà mét chín

| No comment
Nước mắt tôi thêm một lần rơi vì cậu, vì những lời cậu nói. Chúng không bóp nát tim tôi. Rất nhiều khi chúng ta không khóc vì đau buồn. Ta còn khóc vì những khoảnh khắc ấm áp, xúc động hay hạnh phúc.
***
Đã bốn ngày rồi tôi không hề ló mặt ra khỏi cửa, chẳng thèm quan tâm xem ngoài kia đang là mưa hay nắng, là đêm hay ngày. Sau khi chán nản nhận ra đống đồ ăn sẵn đã cạn sạch, tôi mới chịu lết tới siêu thị mua thêm về. Quả thực là tôi rất chán ghét phải bước chân ra khỏi nhà.

Gần tới bến xe buýt, một luồng gió thốc đến. Lạnh ngắt. Run rẩy, tôi đưa mắt nhìn quanh. Trên con đường vắng lác đác vài bóng người trong trang phục ấm áp.

Tôi rụt cổ, cố rúc vào tấm áo khoác mỏng và vùi tay trong túi quần thể thao mong tìm chút hơi ấm. Cúi đầu bước vội lên chiếc xe vừa trờ tới, tôi chọn cho mình một trong hai ghế còn trống ở gần cuối, ngay cạnh cửa sổ. Tôi thích vị trí này. Vì ít bị người khác chú ý.

Một số người gần đó đang nhìn tôi vẻ dò xét xen lẫn tò mò. Tôi biết điều đó dẫu mắt đang hướng ra vô định ngoài kia. Ừ thì người ta vẫn thường đánh giá một người gặp lần đầu tiên bằng đôi mắt mà, dù là cố ý hay vô tình.

Xe buýt dừng tại một trạm, một bạn nam rất cao và gầy bước lên. Tôi lướt mắt qua cậu ấy. Đầu cậu gần chạm tới nóc xe. Tôi quay mặt đi, để cậu có thể tự nhiên ngồi vào chiếc ghế cạnh mình.

Hắt xì. Hắt xì. Cuối cùng thì hơi lạnh từ bên ngoài vừa kịp len vào xe cộng thêm chút gió từ máy điều hòa trên đầu phả xuống cũng khiến tôi không kìm nổi mà hắt hơi rồi ho liên tục.

- Cậu cần đổi chỗ không? – Cậu con trai nhìn sang.

Tôi lắc đầu và phản đối cái lắc đầu dứt khoát đó bằng vài cái hắt xì nữa. Cậu bạn đứng dậy. Tôi ngước lên lưỡng lự rồi từ từ lê mông qua chiếc ghế bên cạnh, nhường cậu ngồi vào ghế trong.
Món quà mét chín

Mọi thứ trở về im lặng.

Qua một đoạn đường gồ ghề, chiếc xe xóc lên, và với thân hình quá khổ của mình, lại thêm chiếc ghế đặt khá cao khiến đầu cậu va côm cốp vào xe. Cậu cố khom lưng xuống, đưa tay lên xoa đầu. Tôi không thể nào nhắm mắt làm ngơ nên đành phải quay qua hỏi cậu:
- Ừm. Đổi chỗ không?

Cậu cười rất sảng khoái rồi cúi đầu tựa lên thành ghế trước mặt.

- Không sao. Cậu ngồi yên đó đi.

Tôi cười, không nói gì thêm.

Tới siêu thị, chúng tôi cùng xuống xe.

- Cậu cao bao nhiêu vậy? – Tôi ngẩng cổ hết cỡ và nói to vì sợ rằng tiếng của mình sẽ không lọt đến được tai cậu.

- À, một mét tám mươi chín.

Ngang qua cửa kính, tôi dẩu môi nhìn chiều cao một mét bốn mươi chín khốn khổ của mình.

Chúng tôi cùng nhau lên xe buýt cho lần gặp gỡ sau cuối. Cậu ngồi bên trong, trên hàng ghế đủ để đầu cậu không va vào thành cửa sổ mỗi lần chiếc xe xóc nảy.

- Trời lạnh sao cậu không mặc áo ấm vào?

- À... – Tôi gãi tai.

Cậu quay sang cười với khung cửa kính. Ô cửa mờ đi vì hơi thở. Tôi thấy cậu đưa tay lên vẽ một con mắt. Rất có hồn.

- Cậu vẽ đẹp thật.

- Cảm ơn. Tớ biết mà.

- Trời ơi, thì ra nãy giờ tôi đang ngồi cạnh một quả bom.

Cậu cười lớn hơn, cười mãi không dứt. Tôi cũng cười, vì cậu vui, và vì không hề nghĩ rằng mình cũng có thể nói đùa. Với một người dưng đang dần trở nên bớt xa lạ. Có thể sắp tới đây, chúng tôi trở thành tri kỷ hoặc tệ hơn là không còn gặp lại người kia nữa, như hai đường thẳng đang chạy song song, bỗng nhiên bẻ ngoặt, cắt nhau tại một điểm rồi sau đó lại chạy theo những hướng riêng của mình.
***
Khi tôi chuẩn bị bước vào lớp bốn, một tai nạn đã xảy đến để lại trên khuôn mặt tôi hai vết sẹo dài ngay phía dưới mắt phải.

“Vết cắt sâu nhưng may mà không trúng mắt, nếu không con bé đã mù rồi.”

Tôi nghe bác sĩ nói như vậy. Đã nhiều lần sau tai nạn đó tôi nghĩ rằng đôi mắt mình tại sao không mù luôn đi để tôi không thể nhìn thấy nó trong gương, để không phải nhìn thấy những khuôn mặt xinh xắn hay ít ra là lành lặn của những người xung quanh nữa.

Tôi lên cấp hai trong ánh mắt tò mò của mọi người. Tôi ghét sự hiếu kỳ quá đáng nơi họ. Tôi tự biến mình thành một kẻ lạc loài, lập dị để trong suốt những ngày dài tưởng chừng như vô tận ấy, tôi chẳng có lấy một người bạn tử tế nào. Hoặc là tôi đã quá xa cách để có một người bạn, hoặc là họ đã chẳng đủ sức tiến lại gần.

Cuối năm lớp chín, rốt cục thì tôi cũng nhận được một bất ngờ nho nhỏ khiến cuộc đời tôi bớt vô nghĩa hơn một chút. Vào những ngày cuối cùng của tời trung học cơ sở, một cô bạn trong lớp kéo tôi lại sau giờ tan trường và giúi vào tay tôi một cuốn sách. Tôi nhìn cô bạn, liếc qua bìa sách rồi lại nhìn cô tỏ ý không hiểu.

- Vì cậu đã giúp tớ hôm tớ bị hư xe nên tớ nghĩ là mình cần phải cảm ơn. Cảm ơn cậu. Còn đây là quà chia tay. Ừm.. Tớ sẽ theo gia đình ra nước ngoài sống.

- Ừ. Cảm ơn cậu nhé! Tôi sẽ giữ kỹ. Cảm ơn nhiều. Chúc cậu đi bình an.

- Tớ mong là cậu sẽ luôn mạnh mẽ.

- Cảm ơn. Tôi ổn mà.

Cô bạn có vẻ muốn nói thêm gì đó nhưng rồi lại im lặng. Tôi cũng không có ý muốn hỏi. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện với nhau. Nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn cảm kích món quà của bạn ấy. Cuốn sách đã giúp tôi vươn mình đứng thẳng hơn, tự tin hơn và thôi không còn khóc nữa. Vì tôi biết rằng bên ngoài thế giới rộng lớn kia, có hàng ngàn vạn người như tôi, sống với những dị tật, những vết thương không bao giờ lành lại nữa nhưng vẫn cống hiến rất nhiều cho xã hội, vẫn vui tươi, yêu đời. Lên phổ thông trung học, không còn lời trêu ghẹo nào lởn vởn quanh tôi nữa nhưng vẫn còn những nhận xét, chỉ trỏ, những lời thì thào chẳng tốt đẹp gì. Dù vậy, tôi cũng không rơi nước mắt, tôi học cách làm ngơ, và cách để mạnh mẽ.

Trong căn phòng tối một mình, tôi đưa tay chùi đi vệt nước đang chảy dài trên má. Đã lâu lắm rồi. Rất lâu rồi tôi không khóc nhiều như lúc này. Không phải vì đau. Tôi khóc vì một phép màu.

Lần về những tháng ngày tươi đẹp trước khi vào lớp bốn, tôi vẫn nhớ mọi người, tất cả mọi người đều khen đôi mắt của tôi. Chúng to, tròn và sáng, là điểm ấn tượng nhất trên gương mặt tôi, được di truyền từ mẹ. Và sau tai nạn khủng khiếp ấy, đôi mắt của tôi tuy không gặp thương tổn nào, chúng vẫn vẹn nguyên như cũ, nhưng không còn ai để ý tới nữa rồi.

Tôi cứ luôn tự hỏi tại sao con người cứ luôn xỉa xói những thứ xấu nhất, kém hoàn thiện nhất bên ngoài, mà chẳng mấy khi chú ý tới những điểm tuyệt mỹ, xinh đẹp ở người khác. Phải chăng đó là bản chất con người? Hay là thói quen, sở thích? Tôi không biết. Nhưng nhìn lại mình, tôi thấy bản thân mình cũng chẳng khác gì họ. Mỗi lần soi bóng mình trong gương, ánh mắt tôi chỉ dồn vào hai vết sẹo chạy dài như cơn ác mộng.

Tôi mãi chẳng nhận ra mình từ lâu đã bỏ quên thứ đẹp nhất trên mặt mình, mà cứ chăm chăm nhìn vào hai vết sẹo, cho tới tận khi cậu nhắc nhớ tôi về điều đó.

“Cậu có đôi mắt rất đẹp!”. Dòng chữ đang từ từ bò xuống khỏi tấm gương, chui vào trong giấc ngủ. Ngày mai và cả những ngày sau nữa, có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại cậu con trai cao lớn ấy, nhưng việc cậu đã làm sẽ luôn nằm gọn ở một góc tim tôi.
Món quà mét chín

Khi ta bắt đầu bám tin vào một điều kỳ diệu, những điều kỳ diệu tiếp theo sẽ lại xảy ra. Giống như khi ta tin tưởng một người, người đó sẽ luôn sẵn sàng có mặt vậy.

- Chào Mét rưỡi.

Tôi hơi giật mình, quay mặt lại.

- Không nhớ tớ à? Mới có một tuần thôi mà. – Cậu cười, lông mày hơi nhướng lên.

- Nhớ. Cậu là Mét chín.

Cậu ngồi xuống cạnh tôi.

- Mà sao cậu biết... tớ cao một mét rưỡi?

- Đoán thôi.

Trong một ngày đông lạnh, nơi một góc nhỏ bình yên của Trái đất to lớn, những hơi thở ấm phả ra cùng những lời chia sẻ, chuyện trò miên man giữa hai con người.

Bất chợt, cậu quay sang nhìn xoáy vào mắt tôi.

- Mắt cậu giống ai vậy? Ý tớ là có được thừa hưởng từ ai không ấy.

- Mẹ tớ.

- À...

- Sao cậu không hỏi về hai vết sẹo trên mặt tớ?

- Đó hẳn là một tai nạn mà cậu không muốn nhắc tới.

Tôi gật.

- Nhưng nó làm cậu trở nên đặc biệt. – Mét chín tiếp tục nói, mắt nhìn ra khung cửa sổ.

Nước mắt tôi thêm một lần rơi vì cậu, vì những lời cậu nói. Chúng không bóp nát tim tôi. Rất nhiều khi chúng ta không khóc vì đau buồn. Ta còn khóc vì những khoảnh khắc ấm áp, xúc động hay hạnh phúc.

- Vậy nên cậu đừng buồn về mấy vết sẹo đó.

Cậu đưa tay vò tung mái tóc ngắn của tôi. Khi tôi vừa định chạm tay lên tóc cậu thì cậu đã kịp đứng dậy, lè lưỡi trêu. Trên lối hành lang dài, một con bé lùn tịt mím môi đuổi theo một dáng người rất cao phía trước, bỏ hết lại đằng sau những ưu phiền.

Từ ngày cậu đặt chân vào đời tôi, tôi đã bắt đầu cười và nói nhiều hơn, tôi không còn một mình tự kỷ nữa, những món đồ ăn nhanh, chế biến sẵn không còn nằm trong những bữa ăn, tôi có thêm bạn bè. Cuộc sống tìm lại được ý nghĩa mà nó bỏ quên cách đây đã lâu. Cậu như một món quà mùa đông gửi tặng. Và tôi sẽ luôn trân trọng, giữ gìn!

Theo  Mầm – blogradio.vn