Sau bao được mất của cuộc đời nơi đầu tiên
tôi muốn tìm về đó chính là quê hương, là mẹ. Muốn được gục đầu vào vai
mẹ để ngửi mùi nắng gió của thời gian, mùi quê hương. Nếu cuộc đời là
một chuyến đi thì có lẽ tôi là người hạnh phúc bởi trên chuyến đi của
mình tôi không hề đơn độc luôn có mẹ là người bạn đồng hành. Người bạn
đồng hành không bao giờ bỏ rơi tôi cho dù tôi mắc bao lỗi lầm bao nông
nổi. Người luôn mở lòng tha thứ để yêu thương.
***
Quê hương là nơi ta được sinh ra và lớn lên với lời ru hời của bà và của mẹ.
Quê hương là nơi mặn chát giọt mồ hôi của cha trên những cánh đồng chang chang nắng.
Quê hương là giếng nước, gốc đa với mái đình cổ kính vẫn đứng đó tự bao đời như một minh chứng của lịch sử và văn hoá.
Quê hương là cái gì đó thật to lớn thật vĩ đại nhưng cũng là cái gì đó thật gần gũi thân quen.
Với tôi quê hương là mẹ, là những vất vả tảo tần, là chiếc nón trắng nhấp nhô ngoài đồng trong vụ gặt, là mồ hôi mẹ ướt đầm vai áo, là mùi bùn ngai ngái lấm gót chân. Mẹ đã bỏ lại cả một thời tuổi trẻ để cho tôi nên vóc nên hình, mái tóc mẹ bạc trắng theo thời gian để cho mái tóc trên đầu tôi đen bóng.
Quê hương là nơi mặn chát giọt mồ hôi của cha trên những cánh đồng chang chang nắng.
Quê hương là giếng nước, gốc đa với mái đình cổ kính vẫn đứng đó tự bao đời như một minh chứng của lịch sử và văn hoá.
Quê hương là cái gì đó thật to lớn thật vĩ đại nhưng cũng là cái gì đó thật gần gũi thân quen.
Với tôi quê hương là mẹ, là những vất vả tảo tần, là chiếc nón trắng nhấp nhô ngoài đồng trong vụ gặt, là mồ hôi mẹ ướt đầm vai áo, là mùi bùn ngai ngái lấm gót chân. Mẹ đã bỏ lại cả một thời tuổi trẻ để cho tôi nên vóc nên hình, mái tóc mẹ bạc trắng theo thời gian để cho mái tóc trên đầu tôi đen bóng.
Tôi yêu nụ cười của mẹ vào những chiều cắt cỏ triền đê, tay mẹ quạt nón cho khô những giọt mồ hôi, miệng mẹ cười tươi nhìn theo cánh diều của tôi đang no gió vi vút trên nền trời xanh thẫm.
Tôi
nhớ dáng mẹ tất bật cất lúa chạy mưa. Tôi yêu đôi bàn tay mẹ, đôi bàn
tay ngập trong bùn ruộng thô ráp, nhưng lại vô cùng mềm mại trong những
mũi kim sợi chỉ khi may áo cho tôi. Tôi nhớ mùi khói bếp sau nhà, nhớ
niềm hạnh phúc trong bữa cơm quây quần thơm ngậy mùi cá nướng, nhớ canh
rau muống đánh sấu, nhớ miếng cà pháo giòn tan. Những nồi nước chè xanh
mẹ nấu mát ngọt đến say lòng. Tôi đã bỏ lại tuổi thơ với những cánh diều
để bước vào cuộc sống trưởng thành đầy hối hả những bon chen.
Sau bao được mất của cuộc đời nơi đầu tiên tôi muốn tìm về đó chính là quê hương, là mẹ. Muốn được gục đầu vào vai mẹ để ngửi mùi nắng gió của thời gian, mùi quê hương. Dẫu có đi khắp chân trời góc bể cũng chẳng thể đi hết những yêu thương vô bờ bến mà mẹ dành cho tôi, chẳng thể đong đếm những hy sinh lặng thầm của mẹ. Nếu cuộc đời là một chuyến đi thì có lẽ tôi là người hạnh phúc bởi trên chuyến đi của mình tôi không hề đơn độc luôn có mẹ là người bạn đồng hành. Người không bao giờ bỏ rơi tôi cho dù tôi mắc bao lỗi lầm bao nông nổi. Người luôn mở lòng tha thứ để yêu thương.
Sau bao được mất của cuộc đời nơi đầu tiên tôi muốn tìm về đó chính là quê hương, là mẹ. Muốn được gục đầu vào vai mẹ để ngửi mùi nắng gió của thời gian, mùi quê hương. Dẫu có đi khắp chân trời góc bể cũng chẳng thể đi hết những yêu thương vô bờ bến mà mẹ dành cho tôi, chẳng thể đong đếm những hy sinh lặng thầm của mẹ. Nếu cuộc đời là một chuyến đi thì có lẽ tôi là người hạnh phúc bởi trên chuyến đi của mình tôi không hề đơn độc luôn có mẹ là người bạn đồng hành. Người không bao giờ bỏ rơi tôi cho dù tôi mắc bao lỗi lầm bao nông nổi. Người luôn mở lòng tha thứ để yêu thương.
Chiều đang cất dần những tia nắng, những cánh chim
hối hả bay về tổ, ngoài hiên ai như dáng mẹ lúi húi kéo quần áo khô trên
dây phơi, tiếng đài cattsete ở đâu vang lên câu hát cuối:
"Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người"
Mẹ ơi!
Tôi gọi trong vô thức. Không có tếng trả lời, chỉ có tiếng gió ào qua trang giáo án còn đang mở. Những con chữ chất chứa yêu thương cứ thế tuôn trào.
© Nguyễn Đức Vinh – blogradio.vn
"Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người"
Mẹ ơi!
Tôi gọi trong vô thức. Không có tếng trả lời, chỉ có tiếng gió ào qua trang giáo án còn đang mở. Những con chữ chất chứa yêu thương cứ thế tuôn trào.
© Nguyễn Đức Vinh – blogradio.vn