Blog Tình Yêu : Mùa hoa dã quỳ năm ấy

Contributors

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Mùa hoa dã quỳ năm ấy

Mùa hoa dã quỳ năm ấy

| No comment
Mùa hoa dã quỳ năm nay, cô trở lại nơi xưa, chẳng biết vì lí do gì? Cô yêu mùa hoa dã quỳ - mùa hoa tình yêu của họ hay cô trở lại để gợi nhớ lời hứa năm xưa “mình sẽ cưới nhau vào mùa hoa dã quỳ, em nhé!”
***

Buổi chiều hôm ấy, cô một mình đi giữa đồi hoa dã quỳ rực rỡ sắc vàng, nơi mà đã 3 năm rồi cô mới trở lại. Cô nghĩ miên man, thả hồn trôi về dĩ vãng nhớ lại một thời quá khứ, nơi có nỗi đau và cả sự mất mát khôn nguôi.

Nhớ năm đó, cô gặp anh – một người con trai nho nhã, lịch sự, bao dung, tình cảm. Đến với cô, trái tim của anh cũng hằn đầy những vết thương lòng, trái tim cũng đôi lần vỡ vụn, dù đã được thời gian hàn gắn nhưng dường như anh vẫn chẳng thể nào quên. Cô – một cô gái không xinh đẹp, bình thường như bao cô gái khác, cô công tác ở một huyện miền núi xa, nơi hoa dã quỳ vàng rực một góc trời. Mọi người hay gọi cô là cô giáo miền ngược - tên gọi chung cho giáo viên ở ngôi trường miền núi nơi cao nguyên lạnh giá ấy.

Anh nói với cô rằng đấy là duyên phận, bởi cuộc gặp gỡ kỳ lạ ấy. Anh từ thành phố đến thăm cô lần đầu tiên cũng đúng vào mùa hoa dã quỳ, tiết trời se lạnh, lất phất mưa bay. Họ tìm hiểu nhau rồi ngày càng tìm ra nhiều điểm chung, họ hợp nhau đến mức suốt gần ba năm yêu nhau họ chẳng cãi nhau lấy một lần, có chăng chỉ là đôi lần tranh cãi nhẹ nhàng. Tình yêu của họ - của những con người trưởng thành, của những người từng trải, từng mang những vết thương lòng, nó không như tình yêu tuổi mới lớn, không nồng nhiệt, say đắm, không cuống quýt, vồn vã… Tình yêu của họ nhẹ nhàng, sâu sắc, ý nhị…

Cô bắt đầu tình yêu với anh bằng sự ngưỡng mộ. Cô thích cái cách ăn nói có duyên của anh, thích cái cách giải thích các hiện tượng một cách hóm hỉnh, thích những lời khuyên có lí có tình, thích cách giải quyết vấn đề khôn khéo của anh… Ở bên anh cô cảm thấy an lòng, vô tư cười nói như một đứa trẻ, một cảm giác mà cô chưa từng có trước đây. Cô ngưỡng mộ trí tuệ lẫn tâm hồn anh. Cô tin rằng anh là chỗ dựa tinh thần cho cô. Có đôi lần cô nghĩ hình như may mắn vẫn mỉm cười với cô, khi duyên phận đã mang anh đến bên cô, để giờ đây có thể hạnh phúc trong vòng tay yêu thương, ấm áp và sự chở che của anh.

Họ công tác xa nhau, anh làm cho một công ty ở thành phố, cô lại là giáo viên của một huyện miền núi. Thời gian họ gặp nhau rất ít, anh và cô hầu như chỉ nói chuyện qua tin nhắn, điện thoại là nhiều. Thế nên cứ mỗi khi anh có thời gian là tranh thủ chạy đến bên cô. Cô đã hạnh phúc như thế. Họ thường nắm tay nhau đi vòng đồi hoa dã quỳ mỗi khi đến mùa, họ kể cho nhau nghe những câu chuyện đời thường, nói về những món ăn ngon, những kỉ niệm đã có và thường kể lại cho nhau nghe câu chuyện về hoa dã quỳ - loài hoa tượng trưng cho tình yêu thủy chung, sắt son. Tình yêu của họ cũng đẹp như mùa hoa dã quỳ rực rỡ, mang một sức sống mãnh liệt và đầy kiêu hãnh… Và họ dự định cho một tương lai có nhau, hứa hẹn cho một hạnh phúc, cùng xây dựng một mái ấm của riêng mình.
>>>blog tinh yeu hay nhat

Thế nhưng cuộc đời không đoán được chữ ngờ. Anh bỗng nhiên lạnh nhạt, hờ hững với cô. Những tin nhắn thưa dần, cũng thưa dần những cuộc gọi điện hỏi thăm, những lời quan tâm an ủi. Và mùa hoa dã quỳ năm ấy anh chẳng còn bên cô nữa.

Cô mơ hồ nhận ra điều gì đó. Anh lặng im, cô cũng lặng im, bởi lẽ chẳng còn gì để nói.

Ngày hoa dã quỳ nở vàng rực, họ chia tay.

Cô trở về một mình cười chua chát trong nước mắt, cô không biết nên vui hay nên buồn; nên trách hay nên giận. Bởi họ chia tay khi vẫn còn yêu thương, vẫn hạnh phúc vẫn đong đầy ước mơ về một tương lai hạnh phúc. Đến tận giây phút cuối cùng khi nói lời chia tay họ cũng chưa một lời nói nặng nhau, chỉ đơn giản là họ không thể ở bên nhau được nữa. Tình yêu 3 năm của anh và cô đã kết thúc nhẹ nhàng như thế.

Anh chọn rời xa vì gia đình anh phản đối, vì mẹ anh bảo rằng hai người không hợp tuổi. Anh chọn mẹ anh, chọn gia đình thay cho tình yêu của cô và anh.

Nước mắt cô rơi trong nghẹn ngào, uất ức, yêu thương, trong đớn đau như bóp chặt trái tim cô. Cô đã hoàn toàn mất anh – mất đi mùa hoa dã quỳ rực rỡ...

...Mùa hoa dã quỳ năm nay, cô trở lại nơi xưa, chẳng biết vì lí do gì? Cô yêu mùa hoa dã quỳ - mùa hoa tình yêu của họ hay cô trở lại để gợi nhớ lời hứa năm xưa “mình sẽ cưới nhau vào mùa hoa dã quỳ, em nhé!”

Cô lặng lẽ hái một bông hoa dã quỳ giữ chặt trong tay, bỗng một giọng nói quen thuộc:

“Đã lâu không gặp em - cô giáo miền ngược”.

Cô giật mình quay lại. Anh à! Vẫn ánh mắt, nụ cười và hình dáng ấy. Nhưng giờ đây, ngay trước mắt cô, một cô gái đang nắm chặt tay anh, đứng bên anh. Cô gái ấy, hợp tuổi với anh mà mẹ anh đã chọn và họ sẽ cưới vào mùa hoa dã quỳ năm nay.
>>blog tinh yeu buon nhat
Cô quay lưng đi và nghĩ: cuộc đời cũng thật biết đùa. Cũng thật tình cờ, cũng gọi là duyên, cũng còn duyên để gặp nhưng gặp để làm gì? Có chăng cũng tại duyên nợ chưa đủ để ta ở bên nhau.

Mùa hoa dã quỳ năm ấy đã mãi xa.

© Vi Vi – blogradio.vn