Blog Tình Yêu : Mưa đầu mùa rơi vào ngày yêu cuối

Contributors

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Mưa đầu mùa rơi vào ngày yêu cuối

Mưa đầu mùa rơi vào ngày yêu cuối

| No comment
Anh và cô lặng lẽ rời quán. Cây dù nhỏ anh thì lại to, anh ướt hết một bên vai để che cho cô đi hết đoạn đường này. Vẫn giống như ngày hôm ấy. Không gì thay đổi. Chỉ một điều thay đổi. Hết đoạn đường này cả hai sẽ xa nhau. Hôm ấy là mưa đầu mùa. Mưa đầu mùa rơi vào ngày yêu cuối, của cô, và cũng là của anh.
***
>>>>>blog tinh yeu
“Mưa đầu mùa rơi vào ngày yêu cuối
Tình mình trôi mất rồi…
phải không em?”

Hôm nay là ngày yêu cuối cùng của anh và cô. Thật kỳ lạ khi tình yêu cũng có thời hạn. Nhưng không phải vì hai người trong cuộc đặt ra đâu. Người ta đâu bao giờ muốn buông tay một khi họ nhận ra có người sóng bước bên mình là diễm phúc lớn lao thế nào trong cuộc đời nhau.

Nhưng diễm phúc ấy cũng mỏng manh như một giấc mơ mà người ta không thể nào biết trước thời khắc mà mình phải tỉnh giấc. Chỉ là khi giấc mơ tan rồi, người ta đành day dứt mở mắt. Như anh và cô, cũng chỉ biết rằng tình yêu của cả hai đã đi đến ngày cuối cùng của nó, một cách bình thản thế thôi.

“Tụi mình gặp nhau một lần nữa nhé.”

Thời tiết thành phố đầu hè oi bức và bỏng rát. Người ta cố gắng đi qua từng ngày một và ngóng chờ những cơn mưa. Chờ đợi cũng là một dạng hạnh phúc. Người ta nói thế, anh chỉ nghe chứ không đồng tình hay phản đối. Vì với anh nó vừa đúng lại vừa sai.

Ngày xưa cô với anh cách nhau rất xa, cả về mặt địa lý lẫn tình cảm. Đến nỗi anh chưa bao giờ tin rằng tình yêu này sẽ đơm hoa kết trái. Một thứ tình yêu viển vông mà anh cứ mơ hồ theo đuổi. Rất nhiều nỗi buồn đã đi qua, đến nỗi anh không còn nhớ hay để tâm nữa. Cứ như là, yêu cô là một nỗi buồn mà anh tình nguyện mang theo bên mình, không than phiền hay trách cứ.

Anh chọn mặc chiếc áo sơ mi mà cô tặng – món quà đầu tiên của cô mà anh nhận được khi hai đứa chính thức yêu nhau. Không phải cố tình để đánh dấu một điều gì đó quá đặc biệt hay thù hận gì mà dằn vặt nhau thêm nữa, chỉ vì chiếc áo này quá thân thương và quen thuộc và từ lâu đã trở thành trang phục gắn bó với anh mà thôi. Thân thương và quen thuộc, ừ, như cô với anh.

Mưa đầu mùa rơi vào ngày yêu cuối

Anh đến quán sớm hơn giờ hẹn. Đây là nơi hẹn đầu tiên của hai người. Anh nhớ hôm ấy là một đêm cuối mùa mưa. Anh và cô ngồi ở một chiếc bàn tròn, đằng sau cả hai là những khung kệ màu trắng với rất nhiều cuốn sách cũ nằm chờ những bàn tay lật mở. Mỗi cuốn sách là một câu chuyện, một cuộc đời riêng biệt. Và ngày hôm ấy cuộc đời của anh và cô đã giao vào nhau. Anh và cô ngồi đến rất khuya, khi cả hai vừa đứng dậy ra về thì cơn mưa bất chợt đổ xuống. Cơn mưa cuối mùa thường nặng hạt và kéo dài. Chủ quán tinh ý đã đặt sẵn những cây dù cho khách đi bộ từ quán ra bãi giữ xe. Anh che dù cho cô và men theo con đường nhỏ. Suốt đoạn đường ngắn đó, hai người không nói gì với nhau mà chỉ lắng nghe mưa rơi, lắng nghe tim đối phương loạn nhịp, và tiếng tâm hồn đối phương đã gọi tên nhau từ lúc nào. Đó là cơn mưa cuối cùng của mùa mưa năm trước.
>>>>blog tinh yeu hay nhat
Khi cả hai hẹn hò, anh với cô chưa bao giờ quay lại quán này lần nào. Đôi lần chạy ngang qua quán anh lại nhắc chuyện cũ, cây dù nhỏ anh thì lại to, anh ướt hết một bên vai để che cho cô qua hết đoạn đường hôm ấy.

Anh gọi cà phê. Cũng đã hơn một tháng từ lần gặp mặt cô trước đó, anh không uống cà phê nữa. Cái vị đắng và lưu luyến đó bỗng nhiên nhạt vô cùng. Nhưng hôm nay khác, anh bỗng thấy lòng mình nhớ cô, từng giọt từng giọt thánh thót như cà phê đang đọng lại và rơi dưới chiếc phin trước mặt.

Nỗi nhớ ơi, mày đi đâu mà giờ mới trở lại? Mày trở lại để chào nhau lần cuối đó sao?

Đôi lúc anh cũng thấy mình mệt mỏi với sự nhạy cảm của chính mình. Nhiều người xung quanh nói rằng như vậy rất dễ làm chính mình khổ. Anh nhận ra họ thật kiên cường. Rất nhiều người bạn của anh đang đứng trên bờ vực tan vỡ của hôn nhân, hoặc đã qua cả giai đoạn ấy, hai vợ chồng sống với nhau chỉ còn vì cái nghĩa, hoặc tệ hơn nữa là đang lao vào những mối quan hệ ngoài giá thú như một sự bù đắp cho khoảng trống quá lớn của người bạn đời.

Mưa đầu mùa rơi vào ngày yêu cuối

Cuộc sống thay đổi quá nhanh mà người ta thì quá chậm. Mỗi ngày xuất hiện quá nhiều điều mới khiến cho con người ta trong mắt nhau dễ trở nên cũ kỹ. Tình yêu và hôn nhân chưa bao giờ trở nên dễ dãi như thế. Dù anh hoang mang nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình cũng sẽ có ngày như họ. Tình yêu của những ai đó có thể rất lớn lao, nhưng đó là một câu chuyện khác, còn anh và cô cũng chỉ là những người rất tầm thường không địch nổi những chán chường và thực tế của cuộc sống.
>>>>blog tinh yeu buon nhat
Anh nhìn thấy cô đi vào quán. Cô cũng nhìn thấy anh. Khi cô tiến lại chỗ ngồi, hai người vẫn nhìn nhau nhưng đối phương chỉ còn là một hình ảnh phản chiếu mờ nhạt. Vô cảm. Không phải đâu, người ta vẫn là xương máu là da thịt. Đau. Vâng, nhưng sẽ dằn lòng cũng vì người ta là những thực thể quá thật.

Buổi nói chuyện này sẽ bắt đầu như thế nào đây? Anh và cô có bao giờ lên kịch bản trước cho buổi hẹn này? Những cặp đôi chia tay nhau sẽ nói những gì cho lần cuối? Vẫn là yêu thương hay trách móc, là đổ lỗi hay hận thù, là dứt khoát hay nghẹn ngào không dứt? Hoặc có thể là tất cả.

Nhưng mở đầu của cả hai là những khoảng lặng. Anh và cô cần hồi tưởng. Thực thể sống đang ngồi đối diện người kia chính là một khối cảm xúc và ký ức đã gắn bó với cuộc đời mình mà cả hai đều không thể chối bỏ.

Nụ hôn đầu ngọt ngào sẽ khiến cô chảy nước mắt.

Cái ôm chặt từ đằng sau khiến sống mũi anh cay cay.

Anh và cô từng cười và từng khóc, cho nhau, rồi cùng nhau.

Nhưng từ nay sẽ chỉ có thể khóc và cười cho chính mình mà thôi.

Có lần anh và cô đến dự đám tang của một người bạn chung. Anh ta qua đời vì bệnh. Người đứng ra tổ chức tang lễ của anh là vợ cũ. Hai vợ chồng sống với nhau được mười năm, có với nhau hai mặt con rồi ly dị. Anh từng hỏi người bạn đó lý do. Người bạn cười buồn, thì chúng ta đến với nhau vì tình yêu, đến khi tình yêu hết là phải xa nhau thôi. Nhưng hai vợ chồng họ không ly hôn, hai người thống nhất là đợi đến khi hai đứa con đều trưởng thành. Có rất nhiều điều khi đã gắn bó với nhau rồi, đến lúc không muốn nữa thì không thể chỉ đơn giản là rời xa nhau thôi. Nhưng có lẽ đây là một quyết định đúng đắn của họ khi giờ nay hai đứa con vẫn còn mẹ để chăm sóc.

Mưa đầu mùa rơi vào ngày yêu cuối

Từ đám tang về, cả anh và cô đều cảm thấy có một chút gì đó thay đổi trong mình. Dường như những giới hạn của sự bắt đầu và kết thúc trong cuộc đời này, kể cả là của chính mình, không ai có thể điều khiển được.

“Có một dự án ngắn hạn trong vài tháng, có thể sẽ phải đi xa, em định tham gia.” Cô nói, không mang tính chia sẻ lắm mà như là một thông báo.

Đã bao lâu rồi anh và cô không còn hỏi han nhau nữa? Cả hai đều quá mệt mỏi với nhau đến nỗi sự quan tâm cũng trở nên xa xỉ. Lời thông báo của cô phải chăng như một sự an ủi, cô sẽ ổn, dù anh còn lo lắng hay không thì vẫn cứ an tâm.

Phải rồi, dù không còn bên cạnh nhau nữa, người ta vẫn mong rằng đối phương sẽ an yên.

Thời gian lẳng lặng trôi và khép lại buổi chiều chậm chạp.

Ly nước của hai người đã cạn. Những gì cần nói, chắc cũng đã cạn. Không có một lời chia tay chính thức nhưng cả hai đã đủ để thấu hiểu đây sẽ thực sự là lần gặp nhau cuối cùng. Tương lai sẽ như thế nào chẳng ai đoán được, nhưng cuộc gặp này sẽ chấm dứt cho một quãng đường đi dài trong quá khứ của cả hai.

Anh và cô đứng dậy.

Từ ngoài đường bỗng vọng lại một âm thanh xa lạ mà quen thuộc. Tiếng những giọt mưa rơi xuống đường rồi vỡ tan tành. Nho nhỏ rồi lớn dần, chầm chậm rồi nhanh dần. Mọi không gian lúc này đều đã tràn ngập tiếng mưa rơi.

Cơn mưa đầu mùa rất nhiều người trông đợi đã đến.

Có hai người không hề mong đợi, nhưng cũng không thể nào trốn tránh.

Anh lại cầm lấy cây dù đã đặt sẵn nơi cửa quán.

“Để anh che cho em…”

Cô không phản đối. Anh và cô lặng lẽ rời quán. Cây dù nhỏ anh thì lại to, anh ướt hết một bên vai để che cho cô đi hết đoạn đường này. Vẫn giống như ngày hôm ấy. Không gì thay đổi. Chỉ một điều thay đổi. Hết đoạn đường này cả hai sẽ xa nhau.

Hôm ấy là mưa đầu mùa. Mưa đầu mùa rơi vào ngày yêu cuối, của cô, và cũng là của anh.

© Hi Tường – blogradio.vn