Blog Tình Yêu : Sống đẹp : Từng phút bên nhau

Contributors

Powered by Blogger.
[2][true][slider-top-big][Galleries]
You are here: Home / Sống đẹp : Từng phút bên nhau

Sống đẹp : Từng phút bên nhau

| No comment
 
“Có thể bạn đang ôm đồm quá nhiều thứ đến nỗi quên mất niềm hạnh phúc giản dị nhưng có ý nghĩa vô cùng lớn lao bạn hiện có.” ~Jan Glidewell
Blog tinh yeu cam dong nhat Hôm đó là ngày cuối tuần, bố mẹ tôi tổ chức tiệc kỷ niệm sáu mươi năm ngày cưới và có nhiều việc phải làm. Tôi vừa từ Chicago về nhà bố mẹ ở nam New Jersey vào ngày thứ Sáu. Anh chị em tôi làm việc không ngơi tay để sắp xếp mọi thứ sao cho thật hoàn hảo. Anh Jerry gọi điện cho dịch vụ cung cấp thức ăn, vợ của anh là chị Mary đi mua vật dụng bằng giấy, anh Rick chọn bánh. Bên cạnh đó, sức khỏe của bố mẹ chính là điều cần lưu tâm hơn cả. Bố mẹ tôi đều đã qua tuổi tám mươi. Mẹ tôi vừa bị đột quỵ, sinh hoạt hàng ngày của bà phụ thuộc hoàn toàn vào sự giúp đỡ của người khác. Bố tôi vừa tiếp nhận đợt hóa trị vì bệnh máu trắng.
Tiệc dự kiến được tổ chức vào chiều Chủ nhật. Chúng tôi phải mở hết các cửa, hơn năm mươi khách mời sắp đến đây và chen chúc nhau trong căn hộ ba phòng ngủ với diện tích khiêm tốn này. Sáng Chủ nhật, tôi dậy sớm, trong đầu lên sẵn danh sách những việc phải làm như bày biện ghế, di chuyển cái bàn trong phòng ăn, đưa mẹ đi làm tóc và làm móng.
Bố mẹ vẫn còn ngủ, vài giờ nữa các anh tôi mới đến, thế nên tôi quyết định chạy bộ để thư giãn. Tôi mặc nhanh vào người bộ đồ thể thao cùng cái áo gió, bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tôi chạy chầm chậm trên con đường yên ắng, qua từng dãy nhà trong khu phố, ngắm nhìn những căn nhà rộng rãi có kiến trúc rất đẹp. Lần cuối cùng tôi ở đây là vào mùa hè trước, với những khoảng sân ngập tràn màu sắc của các loại hoa lá, cùng những chiếc xe đạp trẻ em đậu rải rác trên lối vào từng căn nhà.
Nhưng hôm nay lại là một ngày cuối tuần của tháng Ba, trời lạnh buốt, u ám, mưa lất phất, đường lầy lội, cỏ cây thưa thớt. Tôi run rẩy kéo mũ trùm kín đầu và cố chạy nhanh hơn chút nữa. Tiếng bước chân của tôi có lẽ là thứ âm thanh duy nhất trên suốt dọc đường.
Tôi luôn kết hợp việc chạy bộ với việc ngắm nghía cảnh vật xung quanh nhưng hôm nay là ngoại lệ. Trời lạnh và những luống hoa vẫn chưa trổ bông, vả lại tôi có quá nhiều điều bận tâm trong đầu. Tôi mải mê suy nghĩ, lo lắng cho sức khỏe của bố mẹ cùng những việc cần làm để chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay.
Do quá tập trung suy nghĩ nên tôi bất ngờ trượt chân. Tuy không ngã và không bị đau nhưng tôi bị một phen hú vía và làm tuột dây giày. Trong lúc buộc dây giày, tôi ngước lên và nhận ra mình đã chạy bộ quá nửa vòng hồ nước giữa sân tập thể thao. Lần cuối cùng tôi ở đây là vào mùa hè, lúc đó những đứa trẻ đang chơi tóe nước, lũ vịt kêu quang quác và những bông hoa rực rỡ xếp hàng trên đường.
Nhưng hôm nay, hồ nước hoàn toàn yên ắng. Cây cối trơ trụi không một chiếc lá. Xung quanh không một bóng người, thậm chí không có lấy tiếng chim hay vịt nào phá vỡ sự tĩnh mịch này. Thật là một sự ban sơ hoàn hảo. Tôi nghĩ đây có lẽ là cảnh tượng đẹp nhất tôi từng thấy.
Sau một lúc, tôi bắt đầu thấy lạnh nên đành miễn cưỡng đứng dậy và quay về nhà. Trên đường về, tôi nhận ra là mình đã quá tập trung vào những lo lắng đến nỗi không nhận thấy sự thay đổi của cảnh vật xung quanh. Tôi băn khoăn không biết đã có nụ hoa nào xuất hiện trên lối vào sân tập hay chưa, một căn nhà trong khu phố đang được xây dựng dang dở vào mùa hè giờ đã hoàn tất hay chưa, con chó già Maynard của người hàng xóm già có đang nằm ở hàng hiên trước nhà như thường ngày hay không.
Blog tinh yeu buon nhat Khi tôi về đến nhà thì bố mẹ đã dậy. Mẹ tôi đang ngồi chỗ bàn bếp, trên người khoác chiếc áo choàng bông và đang đọc báo sáng. Còn bố tôi đang pha cà phê.
–   Chào con, – mẹ vừa nói vừa nắm lấy tay tôi, siết chặt, bàn tay mẹ thật mềm và ấm.
–  Đi bộ vui không con? Con uống cà phê chứ? – Bố tôi vừa hỏi vừa mỉm cười.
Đã trễ. Tôi đã đi ra ngoài lâu hơn dự định, còn có quá nhiều thứ để làm. Tôi phải đi tắm, thay quần áo và bắt tay vào việc ngay. Nhưng trong nhà bếp ấm quá, cùng với hương cà phê ngào ngạt, và cả bố lẫn mẹ đều đang ở đây, thật là những phút hiếm hoi.
–  Cho con xin chút cà phê ạ, – tôi nói.
Cuối cùng, mọi thứ cũng đã được hoàn thành kịp lúc. Bữa tiệc diễn ra vui vẻ, và đối với bố mẹ tôi, được chia sẻ niềm vui đó với gia đình và bạn bè thật sự là món quà vô giá.
Nhưng đối với tôi, giây phút tuyệt vời nhất là khi được ngồi uống cà phê trong nhà bếp cùng bố mẹ vào buổi sáng, không cần lo âu gì về quá khứ hay hiện tại.
Tất nhiên, những mối lo lắng, bận tâm lúc nào cũng có, nhưng tôi sẽ không vì thế mà quên mất những khoảnh khắc ngọt ngào quý giá của hiện tại.
Blog tinh yeu ~ Phyllis L. Nutkis